Khi các món ăn lần lượt được bày lên bàn, tiếng trò chuyện rôm rả cũng dần nhỏ lại. Gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bàn ăn đầy ắp thức ăn, cánh mũi khẽ động, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
“Bạch ca nhi, thế này… Nhiều quá rồi đó.” Ngay cả người có tính cách điềm tĩnh như Tần Tiểu Hà cũng không khỏi kinh ngạc. Nhà bình thường ăn Tết cũng chưa chắc có được mâm cơm thịnh soạn thế này, không chỉ đủ gà vịt, mà hương thơm tỏa ra cũng đủ khiến người ta không cưỡng lại nổi.
Bạch Tu Niên mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, ta nghe Tần a ma nói rằng chiêu đãi càng linh đình càng tượng trưng cho cuộc sống càng sung túc sau này. Hôm nay cứ xem như lấy may, mọi người cứ ăn uống thoải mái, cứ xem như nếm thử tay nghề của ta và Tần a ma một chút.”
Sau một thời gian tiếp xúc, dù tính cách và hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, nhưng Bạch Tu Niên đã có thể tin rằng họ đều là người tốt, cho nên mới dám “lộ tài” một cách tự nhiên như vậy.
“Bạch ca nhi đừng nói vậy, mấy món này hầu như đều là cậu ấy làm, ta chỉ đứng bên phụ chút tôi. Nói về nấu ăn, ta còn phải học hỏi nhiều.” Tần a ma cười ha hả, không dám nhận công. Trước đây ông ấy còn tự tin với tay nghề nấu nướng của mình, nhưng từ sau khi được ăn cơm do Bạch ca nhi nấu, ông ấy tự biết mình còn kém xa lắm.
“Chắc mọi người đói rồi nhỉ? Ăn cơm thôi.” Bạch Tu Niên vừa nói vừa chọc nhẹ Trần Độ đang ngồi ở bên cạnh.
Nhưng không hiểu sao hôm nay người này như bị mất hồn, ngay cả đối mặt với món ăn yêu thích do chính vợ mình làm cũng không có chút hứng thú, mày cau lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT