Thẩm Chi Hành cảm thấy lời bổ sung của người này khá hợp lý, cảm giác khó chịu cũng dịu hẳn đi.

[Tôi tưởng cậu offline rồi.]

[Không, vừa rồi tôi đang xem mấy thứ khác.]

Thẩm Chi Hành bỗng có cảm giác muốn chia sẻ, có lẽ vì bản năng con người thường thích nói chuyện với người đẹp, mặc dù những tấm ảnh không lộ cả mặt này chỉ có thể nhờ vào trí tưởng tượng, nhưng trí tưởng tượng lại rất dễ lý tưởng hóa một người.

Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với một tài khoản hiếm có lại có vẻ rất nổi tiếng này, nên bắt đầu cố gắng tìm chủ đề.

[Cậu đã công khai chưa?]

[Hầu hết bạn bè đều biết.]

[Họ không nói gì sao?]

[Ai dám nói gì chứ?]

Thẩm Chi Hành đọc câu trả lời xong thì khựng lại một giây, cả đời này anh cũng không tưởng tượng được mình sẽ nói chuyện đó với bất kỳ ai.

Đôi khi nhắm mắt lại, ngoài những lời chế giễu chói tai từ những người trong quán trà sữa ngày trước, anh chỉ còn thấy hình ảnh cha mẹ tóc bạc vất vả.

Anh không dám tưởng tượng thêm nữa, cũng không thể làm gì để gánh vác.

[Chắc ngoài đời cậu được yêu thích lắm nhỉ?]

[Cũng được.] Đối phương không khiêm tốn.

Dường như đối phương đã suy nghĩ một lúc, [Không có gì đặc biệt, đi bộ đường dài, trượt tuyết, chơi game, xem anime.]

[Sở thích lành mạnh ghê.]

[Lành mạnh?]

[Hai cái đầu dù sao cũng là vận động mà, hẳn nào dáng người cậu đẹp thế.]

Đối phương im lặng một lúc, Thẩm Chi Hành không biết mình đã khen sai câu nào, nhưng đột nhiên người kia lại nhắn.

[Còn anh thì sao?]

Không ngờ đối phương lại hỏi mình, Thẩm Chi Hành vắt óc suy nghĩ hồi lâu, mãi vẫn không nghĩ ra sở thích của bản thân.

[Thật ra tôi là người rất nhàm chán, không có sở thích đặc biệt nào.]

Sợ đối phương mất hứng trò chuyện, anh lại bổ sung.

[Thỉnh thoảng chơi mạt chược, viết lách chút đỉnh, đi du lịch gì đó.]

Mặc dù anh cũng chẳng đi được mấy chỗ, chỉ là hàng ngày nằm gối đầu xem các blogger du lịch yêu thích đi khắp nơi, nhưng Thẩm Chi Hành vẫn mặc định đó là một sở thích, ít nhất thì nó tương ứng với đối phương, đều là việc lành mạnh.

[Mạt chược kiểu Thượng Hải à?]

[Không phải, mạt chược Tứ Xuyên*.]

(*) Ninh Dập Huy nói "mạt chược Thượng Hải" (敲麻), là kiểu đơn giản, kết thúc khi một người thắng, còn Thẩm Chi Hành nói "mạt chược Tứ Xuyên" (血战到底) là chơi kiểu cạnh tranh, tiếp tục chơi sau khi có người thắng cho đến khi ba người ăn bài hoặc hết bài.

[Tôi chưa chơi bao giờ.]

[Tôi có thể dạy cậu.]

Thẩm Chi Hành vội vàng bổ sung, [Dạy online.]

[Không cần đâu, thường ngày bận công việc, không động đến mấy thứ này.]

[Tôi cũng hiếm khi chơi, thỉnh thoảng chơi với bạn bè mấy ván giải trí năm xu thôi, nhưng công việc của cậu cũng bận lắm sao?]

[Hiện tại vẫn ổn, chỉ là vừa đến công ty mới, nhiều thứ cần phải thích nghi.]

Thẩm Chi Hành nhớ ra trang cá nhân của hắn ghi tuổi là 25, đoán đối phương mới tốt nghiệp không lâu, không biết là mới tìm được việc hay vừa đổi sang công việc khác, anh khá thấm thía tình hình việc làm của sinh viên mới ra trường những năm gần đây, nên bèn gửi liên tiếp mấy tin nhắn.

[Không sao đâu, từ từ thôi, công việc là vậy, đều có quá trình thích nghi, cũng không phải ai vừa đến đã hiểu.]

[Khi tôi mới đi làm cũng rất lo sẽ sai sót, sợ không thích nghi được với môi trường, sợ mọi người đều biết chỉ mình không biết, nhưng dần dần quen rồi thì sẽ ổn thôi.]

[Dù sao hiện giờ tìm việc quá khó, rất dễ tạo áp lực cho bản thân.] 

Thẩm Chi Hành nói xong, thấy đối phương gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, sau một lúc lâu mới chờ được câu trả lời.

[Đúng là có áp lực, nhưng không hẳn vì tìm việc.]

[Vậy là tự đặt yêu cầu quá cao cho bản thân à?]

Trong phòng riêng, tiếng nhạc chói tai, ánh đèn nhấp nháy theo màn hình đau cả mắt.

Một ly rượu mới cùng với mùi nước hoa ngọt ngào xuất hiện trước mặt, Ninh Dập Huy ngẩng đầu lên, ngực cô gái kề sát ngay trước mặt hắn.

“Tạm thời không uống nữa, chị cứ đi tiếp mấy người kia đi.”

"Vâng." Cô gái đẹp cũng không bám dính lấy, làm việc xong thì đi đến chỗ Bằng Vũ.

Ninh Dập Huy cụp mắt xuống, nhìn tin nhắn trên điện thoại.

[Cũng có thể nói vậy, chủ yếu là vì gia đình và đồng nghiệp.]

[Gia đình thì hiểu được, nhưng đồng nghiệp sao lại gây áp lực? Thường là cấp trên chứ.]

[Dù sao cũng vừa đến, sợ đồng nghiệp nói xấu sau lưng.]

[Vậy đồng nghiệp này nhân phẩm tệ quá, cậu mới đến, từ từ làm quen là được, ai vừa đến hiểu ngay được, đòi hỏi cậu lập tức phải làm tốt hết thì đúng là không ra gì.] 

[Ừm, cũng đúng.] Ninh Dập Huy tự nhiên đồng ý.

[Cậu đừng bận tâm đồng nghiệp nữa, làm những gì cần làm là được.]

[Được.]

[Bây giờ cậu đang làm gì vậy?] 

Ninh Dập Huy ngẩng đầu lên nhìn, mấy người khác và các cô gái kia đang dính lấy nhau uống rượu hát hò.

[Không làm gì cả, đang ở với bạn bè, còn anh?]

[Tôi cũng chẳng làm gì, chỉ đang nằm ở nhà thôi.]

[Cuối tuần không có kế hoạch đi chơi sao?]

[Sáng xử lý chút việc công ty, chiều có thể ra ngoài đi dạo với bạn.] 

Ninh Dập Huy cũng không hỏi anh làm nghề gì, hai người cứ thế trò chuyện câu được câu chăng, cho đến khi đối phương bảo muốn đi tắm, lát nữa nói tiếp.

Lâm Minh gọi điện thoại một hồi lâu mới quay lại, lúc đẩy cửa vào mặt còn mang đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Bị kiểm tra à?" Ninh Dập Huy liếc nhìn cậu ta, cất điện thoại đi.

"Ừm, giải thích với cô ấy cả buổi, còn nói là đang ở với cậu nữa." Lâm Minh nhét điện thoại vào túi: “À đúng rồi, sao cậu thuyết phục được ba cậu không phải về thành phố A thế? Đột ngột về nước, lại đột ngột đến thành phố B.”

"Không thuyết phục." Ninh Dập Huy cụp mắt xuống.

Lâm Minh nhướn mày.

"Lúc đó ông ấy giả bệnh, lừa tôi về, rồi nhốt tôi lại không cho đi, cuối cùng đánh nhau một trận." Ninh Dập Huy vén tay áo lên một chút, để lộ cánh tay ra, có một vết rạch đang lành lại: “Cậu tôi không chịu nổi nữa, cho tôi đến đây.”

Lâm Minh nhìn mà thái dương giật giật, vết rạch trông ghê người: “Đánh bằng cái gì vậy?”

“Lúc cãi nhau đồ sứ vỡ, ông ấy lấy mảnh sứ rạch.”

"Đệt, súc v..." Lâm Minh nuốt lại lời định nói: “Quá tàn nhẫn, cậu là con trai ruột mà.”

Nét mặt Ninh Dập Huy dường như không hề thay đổi, như thể đã quen rồi, cũng không quan tâm nữa, chỉ kéo tay áo sơ mi xuống, nghiêng người về phía trước lấy rượu.

“Vậy ba cậu và cậu cậu cho cậu làm trưởng nhóm, là để rèn luyện năng lực quản lý cho cậu à?”

"Ha." Ninh Dập Huy bật cười: “Nguyên văn của ông ấy là, về làm mấy ngày là sẽ biết nên ở lại đó, hiểu được nghiên cứu phát triển mấy sản phẩm AI chó má kia ngu xuẩn thế nào.”

Lâm Minh cũng biết chút chuyện, cậu ta không nói gì nữa, cũng không biết nói gì, sau một lúc chỉ đưa tay vỗ mạnh vai Ninh Dập Huy.

Khi họ kết thúc đã gần 12 giờ, ngoài Lâm Minh và Ninh Dập Huy, mấy người còn lại đều đã say.

Ninh Dập Huy cũng uống không ít, nên vẫn gọi tài xế đến lái xe, khi về đến nhà tắm rửa xong thì đã gần 1 giờ.

Ngày hôm sau đồng hồ sinh học khiến hắn thức dậy vào đúng 7 giờ 30 phút, nhưng vì buồn ngủ, chẳng mấy chốc lại ngủ tiếp.

Tuần đầu tiên nhận việc áp lực rất lớn, không giống như áp lực khi khởi nghiệp, đối với những sản phẩm và nghiệp vụ hoàn toàn xa lạ, vừa phải nhanh chóng nắm bắt để giảm bớt lời ra tiếng vào, vừa phải chứng minh cho người kia thấy hắn có thể, dù chỉ là vị trí lãnh đạo nhỏ nhất trong công ty, cũng đủ để khiến bước đi của hắn vô cùng khó khăn.

Giấc ngủ này kéo dài đến mãi 12 giờ, Ninh Dập Huy nằm trên giường, tay gác lên trán, nhìn trần nhà ngơ ngẩn một lúc, một lát sau mới đi lấy điện thoại.

Trong thanh thông báo có khá nhiều tin nhắn từ bạn bè và công việc, hắn không xem, chỉ đột nhiên nhớ đến ứng dụng trong góc kia, mở lại.

Mở ra mới phát hiện tối qua người kia đã gửi cho hắn mấy tin nhắn.

[Tôi tắm xong rồi.]

[Cậu về nhà chưa?]

[Cậu ngủ rồi à?]

[Chào buổi sáng.]

Ninh Dập Huy suýt thì quên mất, hắn nhìn nội dung trên màn hình, sau một lúc mới trả lời một câu "chào buổi sáng", rồi đứng dậy đi tắm và ăn bữa sáng muộn.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, bên kia mới trả lời.

[Đã không còn sớm, cậu vừa thức dậy sao?]

[Ừm.]

[Cậu không đi chơi à?]

[Để xem đã.]

[Nhân tiện, gần đây có một phim kinh dị mới chiếu, bạn tôi vừa mua vé nói rất hay, nhưng tôi không dám xem lắm.]

[Anh sợ à?]

[Hơi tin một chút, vì là phim Nhật làm, phim Âu Mỹ thì tôi không sợ.]

Ninh Dập Huy đang uống cà phê, nhướn mày.

[Đều là giả cả thôi.]

[Tôi biết, nhưng tâm lý không vượt qua được.]

[Vậy cần có người đi cùng rồi.] 

Dường như trong thoáng chốc, đối phương không biết trả lời thế nào, thật ra trong ứng dụng này, mấy người lão luyện hơn, biết tạo không khí mập mờ thì đều sẽ hỏi một câu "vậy cậu có muốn đi cùng tôi không", nhưng đối phương lại có vẻ thuần khiết đến lạ.

Ninh Dập Huy chỉ thấy khung chat kia liên tục hiển thị đang nhập tin nhắn, đợi mãi cuối cùng mới nhận được một câu: [Thế nên tôi đã đi với bạn].

Tuy Ninh Dập Huy thích tiến triển từng bước một, nhưng dù sao ứng dụng cũng chỉ là công cụ để làm quen với người trong cộng động, hắn không làm mấy trò như hẹn hò qua mạng gì đó, trực tiếp nói thẳng.

[Vậy anh tìm gì trên ứng dụng này? Người yêu? Tình một đêm? Hay situationship?]

Không biết đối phương đang làm gì, sau vài chục giây mới trả lời.

 [Tùy thôi, còn cậu?]

[Thường là cái thứ ba.]

[Tình một đêm có dễ bị bệnh không?]

[Có, nên tôi nói nếu phù hợp thì hầu như sẽ là cái thứ ba.]

[Phù hợp thì sao không yêu?]

[Vì phiền phức, sự đầu tư không giống nhau.]

[Cũng đúng...]

Ninh Dập Huy tiết kiệm thời gian, dù sao đối phương cũng nói không quan trọng là quan hệ gì, trò chuyện cũng thấy người này bình thường hơn chán mấy kẻ vào thẳng chủ đề tán tỉnh khiêu gợi kia, trông có vẻ không hỗn loạn cũng không có tật xấu gì, chẳng bằng gặp mặt sớm xem có hợp không, rồi quyết định xem có nên tiếp tục phát triển.

Hắn đặt cốc nước xuống, lại gửi thêm một tin.

[Anh có ngại trao đổi ảnh không?]

Hắn gửi câu này xong thì đối phương đột nhiên biến mất.

Hà Trình ngồi trên ghế lướt video ngắn cả buổi, đợi đến nổi đóa mới thấy Thẩm Chi Hành mang hai vành tai đỏ bừng cùng vẻ mặt cực kỳ vi diệu đi ra từ nhà vệ sinh.

“Cậu làm sao vậy? Chưa xem phim ma đã sợ đến tiêu chảy à? Cậu đi vệ sinh lâu thật, tôi đợi bạn gái cũ đi mua sắm còn chưa lâu thế.”

Thẩm Chi Hành hồi lâu vẫn không nói được câu nào, Hà Trình nghi ngờ nhìn vào chiếc điện thoại anh đang nắm chặt trong tay, tưởng anh lén lút xem poster phim trong nhà vệ sinh nên bị sợ.

“Cho tôi xem một chút nào, đề phòng lát nữa có cảnh jumpscare dọa chết tôi.”

Nhưng tay anh ta còn chưa chạm được vào điện thoại của Thẩm Chi Hành, đối phương đã giật mình nhảy ra, làm Hà Trình hoảng hồn một phen.

“Đệch, cậu bị làm sao vậy?”

“Không xem gì đâu, đừng ấn lung tung.”

Thẩm Chi Hành vội điều chỉnh tâm trạng, cũng không biết đối phương đã thấy chưa, sợ có khi nào mình quên tắt thông báo ứng dụng, Hà Trình có thể nhận ra biểu tượng gì đó không.

Anh liếc nhìn xung quanh, vội vàng bổ sung: “Người ta đều đi với bạn gái, nghĩ đến việc phải đi xem với cậu tôi đã bực rồi, cơ hội hẹn với em gái xinh đẹp ngày cuối tuần cũng mất.”

“Cậu nói cứ như tôi muốn xem với cậu lắm ấy? Cậu kiếm đâu ra em gái xinh đẹp nào chứ?”

“Mẹ tôi giới thiệu.”

“Vậy cậu chọn tôi có phải vì cậu yêu thầm tôi không.”

Hà Trình đùa kiểu trai thẳng cà lơ phất phơ, nhưng Thẩm Chi Hành lại cực kỳ nhạy cảm, lập tức lộ vẻ ghê tởm: “Đứng xa tôi ra đồ bê đê chết tiệt.”

“Cút đi.”

Cả bộ phim, Thẩm Chi Hành đều xem trong trạng thái lơ đễnh.

Thật ra khi đối phương nhắc đến "situationship" lần đầu, anh còn phải tra xem từ đó có nghĩa là gì, cuối cùng chỉ thầm cảm thán thành phố lớn thật thời thượng, để tỏ ra mình cũng theo kịp thời đại tình yêu đồ ăn nhanh này, anh đã tán thành với việc đối phương không muốn hẹn hò, không muốn đầu tư.

Chỉ là anh không ngờ đối phương sẽ thẳng thừng đòi ảnh, cũng tại anh lý tưởng hóa quá mức. Dù sao, trên ứng dụng này, mọi người đều có mục đích rõ ràng, có lẽ kiểu người cứ lầm lì trên đó nói chuyện phiếm với người ta như anh mới có vấn đề.

Trong nhà vệ sinh, anh đã vội vàng đăng bài hỏi xem trao đổi ảnh nhanh trên ứng dụng này có ổn không, kết quả còn bị người ta mắng, mọi người nói trên ứng dụng hẹn hò dị tính, ai cũng đăng ảnh trước, nhìn ngoại hình để kết đôi rồi mới nói chuyện, người ta chịu nói chuyện phiếm với tài khoản vô danh như anh, rồi còn lịch sự xin ảnh, đã là tốt lắm rồi.

Thẩm Chi Hành câm nín.

Nhưng anh thực sự không thể cho đối phương xem mặt mình, dù chỉ là xem 5 giây rồi tự động xóa cũng không thể.

Người ta bảo, thế cậu tải ứng dụng giao lưu đồng tính làm gì.

Thẩm Chi Hành cố biện hộ là vì bảo vệ quyền riêng tư cá nhân, lỡ bị lạm dụng thì sao.

Người ta bảo, cậu tự luyến quá rồi, còn cho rằng đối phương có thể mang mặt mình đi đánh bạc lừa đảo à.

Thẩm Chi Hành cảm thấy người trong giới này nói chuyện thật độc miệng.

Mấy cảnh hù dọa trong phim, Thẩm Chi Hành đều không sợ lắm, vì tâm trí không đặt vào bộ phim, sau khi hết phim xuống tầng một chọn nhà hàng để ăn, Hà Trình còn nói anh đã can đảm hơn rồi.

“Thật ra không phải cản đảm, chẳng qua nghĩ bên cạnh là cậu nên không có cảm giác muốn bảo vệ.”

“Sao, cậu còn muốn rúc vào lòng em gái à?”

“Ít nhất sợ thì còn có thể giả vờ nắm tay.”

"Thẩm Chi Hành, cậu càng ngày càng sến sẩm đấy." Hà Trình đấu khẩu với anh như thường lệ: “Thế rốt cuộc ăn chỗ nào đây?”

“Đồng nghiệp của tôi nói gần đây có một quán ăn thành phố C ngon lắm, rất chuẩn vị mà lại rẻ.”

“Có ưu đãi cho nhóm hai người không?”

“Để tôi xem.”

Thẩm Chi Hành lấy điện thoại ra bắt đầu lướt lên lịch sử trò chuyện, chỉ là chưa kịp mở khung chat của Đinh Nhiên, đã nghe thấy giọng nói từ trên đầu truyền xuống.

“Anh Thẩm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play