"Tiểu Thẩm, vẫn chưa làm xong à?"

Vai của Thẩm Chi Hành bị một bàn tay to dày vỗ một cái, suýt nữa thì con chuột nhấn trượt khỏi nút lưu.

"Sắp xong rồi, trưởng nhóm," Thẩm Chi Hành vừa dứt lời, rồi như chợt nhận ra, vội vàng mỉm cười niềm nở: "À không, Giám đốc."

Người được gọi là Giám đốc cười đến nỗi không khép được miệng: "Giám đốc gì chứ, đừng nói mấy cái đó nữa, tối nay muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái."

Bên cạnh lập tức vang lên những tiếng hò reo nịnh bợ, Thẩm Chi Hành rất tự giác nhanh chóng hòa vào.

So với các doanh nghiệp khác, công ty Internet đã được coi là ít phân biệt vai vế hơn, ngoại trừ cấp quản lý, phần lớn nhân viên đều trẻ tuổi, nhưng điều đó không ngăn việc phải biết cách nịnh nọt khi cần thiết.

Triệu Lập 33 tuổi, là trưởng nhóm nhóm vận hành của họ, kể từ khi anh vào công ty thì anh ấy đã ở đó, làm việc quyết đoán nhanh gọn, là kiểu tính cách nóng nảy điển hình, nhưng miễn là bạn làm tốt công việc, khi tâm trạng thoải mái thì anh ấy cũng rất dễ gần, nói chung thì không vẻ có gì kiêu căng, mọi người cũng khá hòa hợp.

Thật ra, hai tuần trước mọi người đã nhận được email thông báo anh ấy thăng chức, sẽ được điều đến làm Giám đốc tại trụ sở chính ở thành phố A, ai nấy đều tự giác gửi tin nhắn chúc mừng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của anh ấy, và bữa tối nay cũng là bữa tiệc chia tay.

"Đi thôi, Chi Hành, tuần sau hãy làm tiếp."

Thẩm Chi Hành chưa kịp quay đầu lại, người đàn ông bên cạnh đã gập laptop vào, đứng dậy mặc áo khoác.

Anh nhìn thấy lúm đồng tiền thoáng hiện ra khi Đinh Nhiên nói chuyện, nhanh chóng ừ một tiếng, sau đó tắt tài liệu trước mặt đi, cũng đứng dậy theo.

Địa điểm họ chọn để ăn tối là một nhà hàng phong cách phương Tây không xa công ty, do mọi người bỏ phiếu chọn. Thật ra Thẩm Chi Hành không quen ăn đồ Tây lắm, nhưng công ty anh làm việc là một công ty lớn, anh lại làm sản phẩm B2B* phục vụ thị trường quốc tế, trong toàn bộ các phòng ban kinh doanh, ngoại trừ anh, hầu hết mọi người đều có kinh nghiệm học tập và làm việc lâu dài ở nước ngoài.

(*) B2B: viết tắt của cụm từ "Business-to-Business", đề cập đến quá trình giao dịch, buôn bán, kinh doanh thương mại giữa các doanh nghiệp

Cấp trên nói là tìm người có nền tảng như vậy để đáp ứng tốt hơn nhu cầu của khách hàng, nhưng thực tế chỉ là vì ở thành phố B này, luôn không thiếu những người từ nước ngoài trở về.

Để vào được công ty và phòng ban này, anh đã trải qua một thời gian dài đầy khó khăn, tóm lại là mùa tuyển dụng thu năm đó anh đã trượt hết, đến mùa xuân ông trời thương tình, mới giúp cho một tay.

Nhà hàng đã giữ chỗ trước cho họ, sau khi mọi người ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ đưa cho mỗi người một thực đơn, rồi đứng bên cạnh ôm iPad chờ đợi.

Thẩm Chi Hành im lặng nhìn vào thực đơn với những chữ tiếng Anh to hơn cả chữ Trung, trong lúc đó, những người bên cạnh đã lần lượt gọi món xong.

"Cho tôi một phần bít tết phi lê."

"Xin hỏi quý khách muốn chín mấy phần? Chúng tôi khuyên dùng medium."

"Vẫn là medium well đi." Đinh Nhiên nghiêng đầu nhìn Thẩm Chi Hành: "Chi Hành, cậu chọn xong chưa?"

Thẩm Chi Hành đặt thực đơn xuống, nhập gia tùy tục: "Tartare là được."

"Vâng." Nhân viên phục vụ chọn vài nút trên iPad: "Quý khách muốn uống gì không?"

"Nước trá..."

Thẩm Chi Hành chưa kịp nói hết câu, đã nghe thấy Đinh Nhiên và chị Lý bên cạnh gọi rượu vang đỏ, hai người cười nói liệu có làm Giám đốc Triệu tốn kém quá không, Triệu Lập bèn vung tay hào phóng bảo tối nay cứ gọi thoải mái.

"Tôi cũng lấy một ly."

"Loại nào ạ?"

Thẩm Chi Hành nhớ lại lời Đinh Nhiên: "Cũng Merlot là được."

Khi nhân viên phục vụ vừa rời đi, chị Lý bèn đặt túi sang một bên, bắt đầu hỏi Triệu Lập.

"Trưởng nhóm, anh được thăng chức rồi, mà sao mãi chúng tôi vẫn chưa nhận được tin tức về người kế nhiệm nhỉ? Chẳng phải vừa được giao cho một dự án mới sao, anh đi rồi, ai sẽ tiếp quản?"

Làm việc từ ba đến năm năm, hầu như những người thành thạo công việc và quen thuộc với nghiệp vụ đều có mơ ước được thăng lên cấp quản lý. Triệu Lập vừa đi, những người có thâm niên tương đương cũng đang âm thầm chờ đợi được thăng chức.

Chị Lý phụ trách mở rộng kênh phân phối, cũng là người có thâm niên làm việc lâu nhất trong nhóm vận hành hiện tại, sau khi Triệu Lập đi, vốn dĩ mọi người đều nghĩ việc chị ấy lên làm trưởng nhóm là chuyện đã được quyết định, nhưng đến giờ vẫn chưa có thông báo.

Triệu Lập uống một ngụm nước: "Tôi cũng không rõ về việc thay đổi nhân sự cụ thể."

"Phía trên không nói gì sao?"

Triệu Lập có vẻ hơi khó mở lời: "Ừm, có lẽ đến tuần sau người mới tới thì sẽ biết."

Chị Lý rõ ràng không vui, không tin là họ chưa bàn giao.

Khi món ăn được dọn lên bàn, Thẩm Chi Hành nhìn thứ đồ trong đĩa, tự hỏi tại sao thực đơn lại không có hình ảnh.

"Tan làm rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa, cuối tuần này mọi người có kế hoạch gì không?" Triệu Lập đổi chủ đề trước.

Một cô gái làm nội dung lên tiếng đầu tiên: "Cuối tuần hẹn hội chị em đi xem triển lãm."

"Gần đây lại có triển lãm gì vậy?"

Đinh Nhiên ngẩng đầu lên: "Có phải của Annette Messager không?"

"Đúng vậy, anh Đinh cũng định đi à?" Cô gái chợt nhớ ra: "À phải, anh Đinh thích triển lãm nghệ thuật nhất mà."

"Không phải," Đinh Nhiên bối rối mỉm cười: "Mấy ngày trước mới để ý thấy thông tin."

Mỗi lần Đinh Nhiên cười, Thẩm Chi Hành lại dễ bị lúm đồng tiền in sâu của anh ấy làm cho ngây ngẩn, anh phát hiện ra mình đã nhìn chằm chằm khoảng hai, ba giây, lập tức hoảng hốt tỉnh lại, khi Đinh Nhiên quay sang nhìn anh, anh bèn nhanh chóng đưa tay ra, bắt chước cách dùng dao trong video từng xem, đẩy miếng thịt bò lên lưng dĩa.

"Chi Hành, cậu biết triển lãm này không?"

"Biết." Thẩm Chi Hành chậm rãi đưa thịt bò vào miệng: "Bà ấy rất nổi tiếng, trường phái hiện thực."

Về nghệ thuật, Thẩm Chi Hành chỉ biết hai thuật ngữ là trừu tượng và hiện thực, nhưng trong trừu tượng anh chỉ biết Picasso, nên chắc là cái còn lại.

May mắn thay, Đinh Nhiên gật đầu: "Đúng rồi, cậu muốn đi xem không?"

"Cuối tuần này à?" Thẩm Chi Hành không phải lần đầu đi chơi cuối tuần với Đinh Nhiên, nhưng trước đây đều là đi ăn, chưa từng đi xem triển lãm riêng, anh hơi căng thẳng, đã bắt đầu nghĩ xem cuối tuần sẽ mặc gì rồi.

"Chúng ta cũng chỉ có thời gian vào cuối tuần thôi nhỉ."

"Được, thứ bảy hay chủ nhật?"

"Thứ bảy chắc la đã kín chỗ rồi." Cô gái lên tiếng: "Tôi thấy chủ nhật vẫn còn chỗ."

"Đúng đấy, thứ bảy kín rồi, lúc tôi đặt, khung giờ cuối cùng chỉ còn 24 chỗ."

Thẩm Chi Hành ngừng lại một lúc: "Cậu đã đặt trước rồi à?"

Đinh Nhiên ngượng ngùng gãi đầu: "Bạn gái tôi muốn đi xem."

Vừa dứt lời, đồng tử của Thẩm Chi Hành đột nhiên giãn ra, tim đập mạnh, suýt nữa thì tay run lên, làm thịt bò trên lưng dĩa trượt xuống.

Mọi người đều ngạc nhiên "ồ" lên, bắt đầu trêu chọc Đinh Nhiên vì giấu kín như vậy.

Miếng thịt bò nửa sống nửa chín trong miệng theo nước bọt trôi xuống cổ họng một cách khó nhọc, rất nhanh sau đó, Thẩm Chi Hành đã đưa tay choàng lấy vai Đinh Nhiên.

"Được lắm Đinh Nhiên, chẳng nghĩa khí gì cả, hẹn hò lâu như vậy mà không nói cho anh em biết."

"Xin lỗi, không cố ý giấu diếm đâu, cũng chỉ mới hai tháng thôi." Lúm đồng tiền của Đinh Nhiên càng sâu hơn vì anh ấy đang mím môi: "Trước đây cô ấy nói muốn đợi cả hai ổn định rồi mới công khai với mọi người."

Thẩm Chi Hành cảm thấy chất lượng thịt bò có vấn đề, nếu không sao dạ dày anh lại đau nhanh như vậy chứ.

"Cậu và Tiểu Thẩm thân thiết như vậy, lại vào cùng một đợt, lúc đi làm ngày nào cũng ăn cơm chung, sau này cậu tan làm cũng có người bầu bạn rồi." Triệu Lập cười lớn: "Chỉ có Tiểu Thẩm là chưa có người yêu phải không, điều kiện cậu tốt như vậy, muốn tìm cũng dễ thôi mà, trước đây không phải phòng thiết kế tầng dưới có cô gái hỏi xin WeChat cậu sao?"

Thẩm Chi Hành với "điều kiện tốt" nhấp một ngụm rượu vang đỏ chua loét, khi cồn chảy vào dạ dày, cơn đau dạ dày dường như càng dữ dội hơn.

"Không đâu, không đâu, chỉ là hỏi tôi vài chuyện thôi."

Sau khi tan tiệc, Thẩm Chi Hành xuống lầu hút thuốc trước, một lúc sau, anh Kiệt ngồi đối diện anh ở chỗ làm cũng đã đứng bên cạnh anh hút thuốc.

Hai người đứng bên con hẻm nhỏ phun mây nhả khói, anh Kiệt vừa hút vừa trả lời tin nhắn. Thẩm Chi Hành liếc mắt một cái, đã có thể thấy cô nàng tóc xanh mặc váy xếp tầng dễ thương quen thuộc đó, trên bàn làm việc của anh Kiệt cũng toàn là standee mô hình của cô nàng này.

"Lại chat với AI à?"

"Tôi có người yêu rồi nhé."

Thẩm Chi Hành buồn phiền trong lòng, hút thuốc đến nỗi nghẹn hơi: "Người thật hay giả thế?"

"Đệch, đương nhiên là người thật rồi."

Nói rồi, anh Kiệt bèn cho Thẩm Chi Hành xem hình nền màn hình chính của mình, cô nàng tóc xanh dễ thương đã được thay thế bằng một cô gái xinh đẹp thật sự mặc đồng phục JK, không biết có phải là ăn trộm ảnh không.

"Bạn gái anh à?" Thẩm Chi Hành nghi ngờ.

"Đúng vậy, quen biết tại buổi triển lãm truyện tranh nửa năm trước, cô ấy cosplay Tiểu Lạc, mới quen thôi."

"... Đủ tuổi chưa?" Thẩm Chi Hành nhìn bức ảnh, vẻ mặt phức tạp.

"Cô ấy còn lớn hơn tôi, 28 tuổi rồi, là họa sĩ thiết kế game, chỉ là trông trẻ thôi."

Thấy Thẩm Chi Hành nhướng mày, anh Kiệt dùng khuỷu tay huých huých anh: "Thích kiểu nào, biết đâu tôi lại có thể giúp cậu đấy, vì công việc nên xung quanh cô ấy cũng có nhiều chị em độc thân."

"Không phải đàn ông đều thích kiểu như vậy sao?" Thẩm Chi Hành rít một hơi thuốc, trả lời như mọi lần: "Chị đại trưởng thành mặc tất đen, tôi biết đi đâu mà tìm đây."

"Kiểu đó khó chiều lắm, xem video lướt qua thôi, tưởng tượng chút thì còn được." Anh Kiệt hất cằm: "Cậu thấy cô gái đối diện kia thế nào?"

Thẩm Chi Hành ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ, chỉ miễn cưỡng đáp một điểm mà đám trai thẳng sẽ chú ý: "Ngực..."

Anh chưa kịp nói xong, cô gái bên kia đường đã bị Đinh Nhiên bất ngờ xuất hiện che khuất, cũng không biết có nghe thấy cuộc trò chuyện của họ không, Thẩm Chi Hành vội vàng chuyển giọng.

"Anh em, cậu đến rồi à?"

Đinh Nhiên gật đầu: "Chị Lý nói xuống lầu không thấy hai người, tôi bảo chắc chắn hai người đang hút thuốc ở đây."

"Hút một điếu không?" Anh Kiệt rút ra một điếu.

"Không cần đâu anh." Đinh Nhiên vội vàng xua tay: "Lát nữa phải đi đón bạn gái, cô ấy không thích ngửi mùi thuốc."

Thẩm Chi Hành cảm thấy như sắp nếm được vị đắng của thuốc lá: "Thế cậu định cai thuốc à? Bạn trai gương mẫu."

"Cũng không dễ cai được, chỉ là khi ở bên nhau thì cố gắng không hút thôi." Đinh Nhiên vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng chị Lý gọi anh ấy trở lại.

Đợi Đinh Nhiên đi, Thẩm Chi Hành mới phát hiện ra vừa rồi mình đã dùng răng quá mạnh, thực sự nhai nát phần thuốc lá cháy ở dưới.

Bữa tiệc vừa tan, người có hẹn thì đi hẹn hò, người tập gym thì đi tập gym, những người còn lại thì tự bắt taxi về nhà.

Thẩm Chi Hành không bắt taxi, không phải vì giờ cao điểm tắc đường, mà là vì anh sống ở ngoại thành, ở đó tiền thuê nhà rẻ nhất, ba nghìn năm trăm có thể có một không gian hoàn toàn cho riêng mình.

Trong phòng ban của họ, hầu hết đồng nghiệp đều là người địa phương ở thành phố B, có xe có nhà, ngay cả những người từ tỉnh lân cận Đinh Nhiên, cũng đều có khả năng kinh tế để thuê nhà gần công ty.

Tám giờ rưỡi, tàu điện ngầm hướng về ngoại thành, dù không còn là giờ cao điểm buổi tối nhưng vẫn đầy ắp người vừa tan ca, vì là thứ sáu nên không khí trầm lặng trong toa tàu bỗng toát ra chút sức sống kì lạ.

Thẩm Chi Hành lắng nghe thông báo các ga, nhìn đám đông lên xuống tàu điện ngầm, trong đầu chỉ có duy nhất hình ảnh Đinh Nhiên ngượng ngùng cười, nói phải đi đón bạn gái.

Con đường xi măng anh bước trở về nhà có phần gồ ghề, khu dân cư cũ được cải tạo xong trông vẫn còn cũ kỹ với những tòa nhà phủ đầy cây thường xuân, khi đi lên cầu thang, còn có rêu xanh ẩm ướt vì trời mưa đêm qua, khiến anh suýt trượt ngã.

Sau khi Thẩm Chi Hành trở về, cởi áo khoác, nằm trên chiếc ghế sofa lười secondhand mua trước đây, chẳng bao lâu sau bụng đã bắt đầu đau vì ăn thịt bò sống vào bữa tối, sau khi vào nhà vệ sinh giải quyết xong, lại thấy hơi đói, vì vậy chỉ có thể pha một tô mì gói để giải quyết.

Cuộc gọi video đến đúng lúc anh đang ăn được nửa bát mì, khi nhận máy, Thẩm Chi Hành rất tự giác lau miệng, di chuyển tô mì ra khỏi ống kính.

"Alo, mẹ ạ."

Người phụ nữ trong video đang rửa bát, tiếng nước chảy rào rào.

"Chi Hành à, gần đây thế nào?"

"Cũng ổn."

"Tối nay ăn gì?"

"Đồ Tây."

"Giờ con toàn ăn mấy thứ Tây." Thôi Tú Cần vẩy nước trên tay: "Dì ba giới thiệu cho mẹ một cô gái, cũng làm việc ở thành phố B, là nhân viên bán hàng, con xem hai đứa có thể thêm WeChat làm quen không? Con cũng không còn trẻ nữa."

"Con mới 26 thôi."

"Còn hơn một tháng nữa là 27 rồi, mẹ biết sự nghiệp quan trọng, nhưng cũng đâu có bắt con kết hôn ngay lập tức, có thể tiếp xúc trước mà."

"Kết hôn thì cần sính lễ, hẹn hò cũng cần tiền mà."

Anh thấy đầu bên kia im lặng một lúc, sau một hồi lâu Thôi Tú Cần mới lên tiếng trở lại: "Mẹ biết hoàn cảnh gia đình đã làm con thiệt thòi nhiều... nhưng mẹ chỉ hy vọng con ở đó có bạn đồng hành, có người bên cạnh, nhà cửa là thứ có thể cùng nhau phấn đấu sau này, quen biết thêm người cũng coi như thêm một con đường, khi mẹ và ba con ở bên nhau, hai người cũng chẳng có gì cả."

"... Biết rồi, để sau đã." Thẩm Chi Hành thấy bà lại sắp lặp lại chuyện cũ, bèn đổi chủ đề: "Thẩm Chi Du dạo này thế nào?"

"Em con hiện tại vẫn ổn, tối nay còn đang ở nhà bạn chơi đấy."

"Vậy thì tốt rồi." Thẩm Chi Hành nhìn mái tóc bạc của Thôi Tú Cần, nói xong lại thêm một câu: "Tiền... nếu không đủ thì nói với con."

"Con hãy tự chăm sóc bản thân, bây giờ con là trụ cột của gia đình rồi, ngày nào ba con cũng khoe con có triển vọng với người ta..."

Hai người lại nói chuyện một lúc về tình hình gần đây, sau khi cúp máy, Thôi Tú Cần lập tức gửi WeChat của cô gái kia qua, còn gửi kèm vài tấm ảnh của đối phương.

Thẩm Chi Hành châm thuốc, nhìn danh thiếp, ngón tay lơ lửng trên màn hình, nhưng thật lâu vẫn không nhấn thêm bạn.

Tin nhắn trong nhóm rung liên tục, là nhóm nhỏ của mấy người bạn chơi thân cùng tốt nghiệp đại học làm việc ở thành phố B, chỉ có bốn người.

Thẩm Chi Hành nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm, không trả lời.

Anh mở Moments, bài đăng mới nhất tình cờ là của Đinh Nhiên, trong ảnh là một cô gái xinh đẹp trí thức cầm hoa, đan tay với Đinh Nhiên, cả hai đều cười rất ngọt ngào.

Tin nhắn nhóm liên tục nhảy ra trên màn hình, cổ họng anh thắt lại, cảm giác phiền muộn, áp lực và cơn đau dạ dày co thắt gần như đồng thời trào ra ngoài.

Không thể giải tỏa, cũng không có chỗ để giãi bày.

Thẩm Chi Hành hút hết điếu thuốc cuối cùng dưới ánh đèn vàng nhạt.

Sau đó anh thoát khỏi WeChat, mở cửa hàng ứng dụng, cuối cùng ngón tay nhấn vào một ứng dụng anh đã tìm kiếm tám trăm lần, bắt đầu tải xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play