Đợi mọi người ra ngoài hết, Thẩm Chi Hành mới giả vờ hút xong điếu thuốc rồi quay lại, cả nhóm tụ tập ở cửa, theo thói quen hỏi nhau sẽ đi hướng nào rồi mới giải tán.

Ninh Dập Huy nghe nói Đinh Nhiên đi cùng hướng với hắn, bèn bảo mình tiện đường có thể chở anh ấy đi, Đinh Nhiên ban đầu còn khách sáo từ chối, nhưng sau đó lại thấy quả thật rất gần, cũng không từ chối nữa.

"Sao thế? Cậu cũng muốn đi ké à?" Anh Kiệt đột nhiên huých anh một cái: “Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Đinh.”

Câu nói này làm tim Thẩm Chi Hành hẫng lại một nhịp, rõ ràng anh mới chỉ lén nhìn hai lần, còn lại chỉ đang nhìn xem xe của Ninh Dập Huy là hiệu gì.

May mà chỉ là chiếc Tesla trị giá hai ba trăm ngàn.

“... Tôi ăn no quá nên đứng thừ ra thôi mà.”

"Anh Thẩm, anh đi đâu?" Ninh Dập Huy đặt tay trên cửa xe, tự nhiên quay sang hỏi anh.

“Chi Hành không đi hướng này.”

"Không sao không sao, trưởng nhóm Ninh, không cần lo cho tôi, nhà tôi ngược hướng với các cậu." Thẩm Chi Hành vội vàng lắc đầu.

Đối phương nhướng mày, chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm, sau đó đóng cửa lại, lái xe rời đi. Đợi một lúc, mọi người đi đến ga tàu điện ngầm, cả nhóm mới lục tục giải tán.

Giờ cao điểm buổi tối kẹt xe kinh khủng, bình thường đi ba mươi phút, giờ phải lái hơn một tiếng.

Sau khi đưa Đinh Nhiên đến khu dân cư, Ninh Dập Huy bật một bài nhạc, tiếp tục kẹt xe trên đường đến câu lạc bộ.

Trên cầu vượt, trước mắt hắn, ngoài vô số đuôi xe ra thì không thể nhìn thấy gì khác, may mà hắn là người thành phố A, từ nhỏ sống ở đó nên cũng rèn được tính kiên nhẫn, trước giờ đi đâu trên bản đồ cũng hệt như trải thảm đỏ.

Khi đến câu lạc bộ, Lâm Minh đang gọi điện thoại ở bên ngoài.

Ninh Dập Huy không có nhiều bạn bè ở thành phố B, hồi du học chỉ có hai người bạn thân là người thành phố B, nhưng tốt nghiệp xong, bọn họ đều lập tức về nước “ngồi chơi xơi nước” hết rồi.

“Đến rồi à.”

Lâm Minh thấy hắn đi tới thì bèn cúp điện thoại: “Cuối cùng cũng đến, ba tôi vừa hỏi tối nay bao giờ về.”

“Cậu mới ra ngoài được bao lâu chứ.”

"Chẳng làm sao được." Lâm Minh choàng tay qua vai hắn: “Ông quan mới nhậm chức thấy thế nào rồi? Chắc không ít người nói xấu cậu đâu nhỉ.”

“Cậu quên tôi nói gì với cậu rồi à?”

"Không sao, quan hệ cứng một chút thì nhảy dù vào làm chủ tịch cũng được." Lâm Minh vỗ vai hắn: “Có ai có quan hệ mà lại muốn dựa vào năng lực chứ?”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía thang máy.

Trong phòng riêng đã có bảy, tám người ngồi sẵn, ngoài Bằng Vũ và Lâm Minh là hai người Ninh Dập Huy quen biết, những người còn lại đều là bạn bè chơi thân của hai người họ, được giới thiệu cho Ninh Dập Huy.

Mấy thanh niên, lại trong cùng một nhóm, chẳng mấy chốc đã thân quen. Uống rượu một lúc, đã có người hỏi có muốn gọi nhân viên không.

“Thôi, không cần gọi cho tôi.”

“Sao vậy? Anh Ninh cũng có người yêu như Lâm Minh rồi à?”

"Cậu ta không thích." Bằng Vũ châm một điếu thuốc.

“Thật đấy à?”

“Tôi thích đàn ông.”

Ninh Dập Huy nhấp một ngụm rượu, giọng điệu bình thản, nhưng lời nói lại như sét đánh ngang tai, mấy người xung quanh không biết phản ứng thế nào, bối rối nhìn nhau, sau một lúc lâu mới có người cười xòa.

“Có gì đâu, chúng tôi đâu có để ý.”

“Đúng đúng, đã thời đại nào rồi.”

"Đúng là không có gì to tát." Ninh Dập Huy càng không bận tâm.

“Nhưng hình như câu lạc bộ này không có đàn ông... Có loại hay đi với mấy phú bà giàu có thôi, không biết có được không.”

"Anh Ninh không thích những người trong chốn ăn chơi đâu." Bằng Vũ phủi tàn thuốc.

"Ồ ồ ồ." Người bên cạnh thấy vậy, hiểu ý nên cũng không tiếp tục nữa.

Họ gọi bốn cô gái đến uống rượu góp vui, không làm gì khác.

Ninh Dập Huy đứng bên cạnh đút tay vào túi nhìn mấy cô gái mặc váy ngắn uốn éo, thật ra nhìn mấy cô nàng xinh đẹp cũng làm người ta vui mắt, chỉ tiếc là không nằm trong phạm vi hứng thú của hắn.

"Này, lúc trước cậu nói cái tên kỳ thị đồng tính là thế nào thế? Cậu công khai ở công ty sớm quá vậy?" Lâm Minh tiến đến cạnh hắn hỏi.

“Sao có thể, chú ba tôi còn ở đó.”

“Cũng đúng, thế làm sao biết được?”

“Tối nay tụ tập ăn cơm, ra khỏi nhà hàng thì nghe thấy anh ta đang chửi người khác là thằng bê đê chết tiệt bị AIDS, nói người ta trang điểm dày, còn nói may mà không nhìn mình nếu không sẽ không ăn nổi.”

Lâm Minh bật cười, suýt không nhịn được.

Con trai và con gái không hoàn toàn giống nhau, gái thẳng và đồng tính nữ ở chung với nhau thường không quá để ý đến xu hướng tính dục của đối phương, nhưng nếu trai thẳng biết đối phương là đồng tính thì thực sự sẽ có chút rào cản. Dù vậy, Ninh Dập Huy trước nay mặt nào cũng bình thường, coi như đã phá bỏ rất nhiều định kiến của Lâm Minh.

"Tên đó nói..." Lâm Minh định bảo thật ra có thể hiểu được, nhưng cuối cùng lại nuốt trở về: “Cứ như đang tự luyến ấy nhỉ, đồng tính đâu phải gặp ai cũng thích, ai mà không nhìn mặt chứ.”

Ninh Dập Huy nhìn mấy cô gái xinh đẹp phía trước, nghĩ tới gương mặt Thẩm Chi Hành, có vẻ cũng không tự luyến lắm, nghiêm chỉnh đàng hoàng, đường nét khuôn mặt khá ổn, nếu chăm chút lại chắc sẽ còn dễ nhìn hơn, chỉ tiếc là bên ngoài thích giả vờ, ăn nói tanh tưởi, còn hay thích nói xấu sau lưng người khác, có dấu hiệu của một kẻ tiểu nhân thực dụng*, khiến hình tượng càng thêm tệ hại.

(*) Nguyên văn là "Phượng hoàng nam" (凤凰男): chỉ người tuy “thoát nghèo” từ vùng quê lên thành phố nhưng vẫn giữ tư duy hẹp hòi, lợi dụng người khác (thường là phụ nữ) để đạt lợi ích.

Thật ra Ninh Dập Huy đã sớm để ý đến Thẩm Chi Hành, từ khi nhận việc hắn đã có thể cảm nhận được ánh mắt mang ý thù địch mơ hồ của đối phương, nhất là mỗi lần Đinh Nhiên gọi hắn đi ăn cơm chung, ánh mắt đó của đối phương càng không che giấu nổi.

Hôm đó hắn vốn định đến hành lang yên tĩnh để hút điếu thuốc, ai ngờ đang ngồi thì lại nghe thấy tiếng chửi mắng mình vang vọng trong hành lang.

"Đúng vậy, nhân phẩm cũng tệ." Ninh Dập Huy đánh giá một cách khách quan.

“Tìm cơ hội đuổi anh ta đi đi.”

"Không hợp đạo đức lắm, có vẻ năng lực cũng ổn." Ninh Dập Huy tự thấy mình rất chính trực.

“Cậu thật là...”

Lâm Minh chưa nói hết câu, bạn gái đã gọi điện đến kiểm tra, Ninh Dập Huy thấy cậu ta lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Hắn lại đưa ánh mắt trở lại mấy cô gái xinh đẹp kia, khi một cô gái tới rót rượu, hắn nhét một miếng dưa hấu vào miệng.

"Cảm ơn." Ninh Dập Huy nhướng mắt lên, cong môi cười với cô gái kia.

Cô gái nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, cũng cong mắt cười: “Không có gì đâu anh trai.”

Ninh Dập Huy rảnh rỗi cũng chẳng biết làm gì, hắn hát không hay, mấy cô gái xinh đẹp góp vui cũng chẳng có tác dụng gì với hắn. Thừa lúc rảnh rỗi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đã không mở cả tuần nay.

Phần lớn ham muốn của con người đều xuất phát từ nhàn rỗi, giữa tuần bận việc, không có thời gian để lướt những thứ này.

Trong ứng dụng chất đầy một đống tin nhắn, Ninh Dập Huy nhìn các khung chat với đủ các khoảng cách và ảnh đại diện khác nhau, phần lớn tin nhắn gửi đến đều toàn là mấy lời như “Hello anh trai”, “Hẹn không”, "Thuần 1 hả", cộng thêm mấy tấm ảnh tự xóa tuy sẽ biến mất ngay nhưng vẫn khiến người ta nhức mắt.

Hắn nhấp vào lướt một vòng trang cá nhân của mấy người này, chọn một vài người trông bình thường nhất để trả lời, hầu như bọn họ đều đáp lại ngay, còn có hai người gửi thẳng ảnh qua. Ninh Dập Huy mở ra xem qua, biểu cảm lập tức trở nên rúm ró, chỉ thầm mong mấy người gửi ảnh quản lý lông tóc một chút trước khi gửi.

Hắn chán nản lướt trang chủ một hồi lâu, gần như đã lướt ra hơn cả chục cây số nhưng cũng chẳng tìm được mấy người vừa mắt. Hiện giờ hắn chỉ nhấp vào những người có ảnh đại diện không phô trương lòe loẹt, xác suất là người bình thường sẽ cao hơn một chút.

Trong thời gian Ninh Dập Huy lướt ứng dụng lại có vài tin nhắn nhảy ra, trong đó có một tin là "Xin chào", trong một loạt những tin "Hello anh trai" thì tin này nổi bật nhất.

Hắn liếc nhìn thông tin của đối phương, 180cm, 68kg, điều kiện trông không tệ, cũng chỉ hơn hắn một tuổi, ảnh đại diện là ảnh phong cảnh, viết 0.5, không đăng bài viết nào.

Ninh Dập Huy liếc nhìn mấy cô gái xinh đẹp đã đổi bài hát khác, đang uốn éo, mấy giây sau lại cúi đầu xuống.

Hắn thấy phía đối phương hiển thị đang nhập, phải mấy chục giây mới đợi được câu trả lời, [Không phải, tôi không có sở thích đặc biệt.]

[À, tôi thấy anh nhắn "Xin chào".]

[Chỉ là chào người lạ thì lịch sự hơn chút...]

[Khá đặc biệt.] Ninh Dập Huy đang nghĩ có lẽ tìm đối tượng cũng giống như một kiểu phỏng vấn ứng tuyển.

[... Haha, tối nay cậu đã ăn chưa?] Đối phương nhanh chóng đổi chủ đề.

[Ăn rồi.]

[Ăn gì vậy?]

[Đồ Tây.]

 [Tôi cũng thế.]

Ninh Dập Huy đang nghĩ liệu anh ta có định nói "thật trùng hợp" không? Chẳng qua, kiểu người không bắt đầu bằng mấy lời tán tỉnh khiêu gợi này, hắn đã lâu lắm rồi chưa gặp.

 [Anh ăn gì vậy?]

[Thịt bò tái.]

[Ừm.]

Sao mà ai cũng thích ăn nhân sủi cảo sống thế nhỉ, không hiểu sao Ninh Dập Huy lại nhớ đến dáng vẻ Thẩm Chi Hành khoe khoang với người khác khi ăn cơm.

Đối phương lại gửi đến một tin nữa, [Có phải có nhiều người trò chuyện với cậu lắm không?]

[Cũng tạm, nhưng với khoảng cách này, làm sao anh tìm được tôi?] 

[À, vì tôi thấy cậu đã xem trang cá nhân của tôi.]

Ninh Dập Huy suýt thì quên mất mình đã lướt cả buổi, gần như lướt ra khỏi thành phố B, đối phương tiếp tục, [Vì không có nhiều người xem trang chủ của tôi, nên tôi chú ý.]

[Tài khoản của anh giản dị quá.]

[Vậy tại sao cậu lại nhấp vào?] 

Ninh Dập Huy im lặng mất mấy giây, nhưng đối phương cũng không bám lấy câu hỏi này.

 Ninh Dập Huy im lặng mất giây lát, nhưng đối phương cũng không bám vào câu hỏi này.

[Nhưng các cậu như vậy không sợ bị lộ sao?]

[Lộ cái gì?]

[Xu hướng tính dục.]

[Ứng dụng này đâu có người dị tính.]

[Nhưng nếu tình cờ có người quen lướt thấy, hoặc dùng số điện thoại của cậu để đăng ký thử, không phải sẽ rất khó xử sao, nếu bị phát hiện thì sao?]

Ninh Dập Huy hơi nhíu mày, cảm thấy có phải người này mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi không.

 [Vậy anh chơi ứng dụng này làm gì?]

Thẩm Chi Hành nằm trên ghế sofa lười, nhìn tin nhắn này, tim đập thình thịch, có cảm giác xấu hổ kỳ lạ như bị người ta vạch trần.

Vì chuyện tuần trước, anh gần như quên mất mình đã tải ứng dụng này, đúng lúc mẹ anh gửi tin nhắn hỏi sao một tuần rồi mà vẫn chưa thêm WeChat cô gái kia, anh mới nhớ ra.

Sau khi mở lên, khách truy cập vào trang đã tăng thêm sáu người, ngoài người mới nhất một phút trước ra, mấy người còn lại vừa nhìn qua đã khiến anh không muốn nói chuyện.

Ảnh đại diện của khách truy cập mới nhất là một màu đen thuần túy, nhưng sau khi nhấp vào bài đăng, Thẩm Chi Hành đã ngẩn ra một giây.

Người này chỉ đăng một tấm ảnh, thật ra cũng rất khiêu gợi, nhưng “khiêu gợi” này không giống với kiểu cởi hết như muốn khoe thân của những người khác, mà nhìn vào còn khá có cảm giác.

Trong ảnh, khuôn mặt đối phương, từ sống mũi cao thẳng trở đi, đã bị một chiếc khăn che mặt màu đen che kín, hắn đang khoanh tay, dựa người vào lan can ban công, chỉ có thể nhìn thấy cơ ngực ân ẩn hiện lên dưới lớp áo thun đen bó sát, và những đường gân xanh đang nổi rõ trên cánh tay.

Nhìn có vẻ như có hình xăm, nhưng vì cánh tay khoanh lại đặt dưới ngực, nên không thể thấy rõ hoa văn cụ thể.

Không cần nói gì khác, Thẩm Chi Hành cảm thấy đẳng cấp của người này ít nhất phải cao hơn những người khác mười lần, cảm giác toát ra từ tấm ảnh vượt xa mấy bức ảnh tự sướng cơ bắp trong phòng tập gym.

Anh nhìn đống like và bình luận dưới bài đăng, đã lấy hết can đảm cả đời mình, lịch sự gửi tin nhắn đầu tiên trên nền tảng này cho một người dùng chất lượng cao đã xem trang cá nhân của mình.

Vốn tưởng đối phương sẽ không trả lời, nhưng không ngờ người ta lại nhắn một câu "M?" khiến anh phải mất chút thời gian tìm kiếm mối quan hệ giữa "Xin chào" và "M", may mà cuộc trò chuyện sau đó vẫn khá bình thường.

Chỉ là bây giờ câu hỏi của đối phương lại khiến Thẩm Chi Hành lúng túng không biết nói sao, anh tự biết mình vô lý trước, nên dứt khoát thoát khỏi ứng dụng, nhưng vừa chuyển sang WeChat đã thấy tin nhắn Đinh Nhiên gửi cho anh, nói bên mình có một quán ăn vặt thành phố C rất ngon, trong ảnh còn có thể thấy bàn tay mảnh mai của cô gái đang cầm xiên gà nướng đỏ au trong ống giấy.

Ngón tay Thẩm Chi Hành dừng lại trên bức ảnh một lúc, cảm thấy hơi tức ngực.

 [Không phải cậu không thích đồ cay sao?]

Đinh Nhiên nhanh chóng trả lời.

 [Tiểu Tiêm muốn ăn, trước đây cô ấy học trường quốc tế ở thành phố C, nói quán này rất chuẩn, lần sau chúng ta có thể cùng đến ăn.]

Thẩm Chi Hành châm một điếu thuốc gần như đã bị vò nát.

[Ồ, chị dâu cũng từng ở thành phố C à?]

 [Chỉ ở ba năm, vì công việc của ba cô ấy thay đổi, cô ấy hỏi cậu ở khu nào của thành phố C?]

Thẩm Chi Hành không phải người thành phố tỉnh lỵ, nhưng trước mặt người ngoài vẫn luôn nói mình là người thành phố C, mỗi lần người khác nói sau này đến thành phố C tìm anh chơi, anh đều cười xòa đồng ý, nhưng thật ra anh không có nhà ở thành phố C.

Anh trả lời là khu Cẩm Ương.

[Ồ, nhà Tiểu Nhiên ở khu mới, cấp ba cũng học một trường ngoại ngữ ở khu cậu đấy.]

Chỉ qua mấy câu nói, Thẩm Chi Hành đã có thể thấy điều kiện gia đình của cô gái, trái tim anh như bị kiến gặm ra một lỗ hổng.

 [Thật trùng hợp, vậy lần sau tôi phải chào chị dâu một tiếng.]

[Haha lần sau muốn ăn gì có thể đi chung, cô ấy cũng cực kỳ thích ăn cay.]

Thẩm Chi Hành nhìn tin nhắn này, hút gần hết một điếu thuốc mới chuyển lại ứng dụng kia, có vẻ đối phương đã offline, anh đắn đo một lúc lâu, không muốn người khác nghĩ mình có vấn đề, vẫn trả lời tin nhắn.

 [Tôi không có ý đó, chỉ là trước đây lướt thấy có người bị người quen lướt thấy rồi cố tình gửi cho cha mẹ họ, nên đôi khi không khỏi nghĩ nhiều.]

Vốn tưởng đối phương sẽ không để ý đến anh nữa, không ngờ ảnh đại diện lại đột nhiên sáng lên một dấu chấm xanh.

 [Thật ra cuộc đời anh không có nhiều khán giả như vậy đâu.]

Mặc dù lời nói là vậy, nhưng không hiểu sao Thẩm Chi Hành nghe vẫn thấy hơi khó chịu.

 [Nếu người quen nhận ra anh trên ứng dụng, có nghĩa là người quen của anh cũng là gay.]

[Anh cũng gửi cho cha mẹ người đó đi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play