Thẩm Chi Hành lập tức toát mồ hôi lạnh, toàn thân gần như không thể cử động được, chỉ có ngón tay cứng đờ bấm nút cúp máy.

Hành lang này vốn không có ai lui tới, yên tĩnh đến lạ thường, khi nói chuyện gần như có thể nghe thấy tiếng vọng từ trên xuống dưới.

Anh không biết Ninh Dập Huy đã ở đây được bao lâu, và đã nghe thấy bao nhiêu.

Ninh Dập Huy đứng dậy, phủi tàn thuốc trên quần, dường như không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Sao vậy anh Thẩm? Sao không di chuyển thế?”

Hơi thở Thẩm Chi Hành có phần không ổn định, phải mất mấy giây mới nặn ra được một nụ cười cứu vãn thể diện: “Không ngờ trưởng nhóm Ninh cũng hút thuốc ở đây, vừa rồi tôi đang nói chuyện điện thoại với bạn, về một người gặp ở phòng tập gym.”

“Ồ, tôi không nghe thấy gì cả, vừa mới vào đây hút thôi. Anh Thẩm gặp chuyện gì ở phòng tập thế?”

Thẩm Chi Hành không biết đối phương đang giả vờ hay thật sự không nghe thấy, nhưng ít nhất thì biểu cảm của Ninh Dập Huy trông cũng rất bình thường, anh gượng gạo mỉm cười.

“Không có gì, chỉ là một... người kỳ quặc.”

"Vậy à." Ninh Dập Huy gật đầu: “Anh Thẩm tập gym ở đâu vậy?”

"Thì..." Thẩm Chi Hành định nói là trong công ty, nhưng lại sợ Ninh Dập Huy hỏi người kỳ quặc nào ở công ty: “Gần khu nhà tôi.”

"Nhưng không ngờ trưởng nhóm Ninh còn có hình xăm, đẹp thật."  Thẩm Chi Hành lúng túng đổi chủ đề.

Ninh Dập Huy nhìn xuống: “Cái này à, xăm hồi năm nhất đại học.”

Thẩm Chi Hành tiến lại gần mới thấy hình xăm trên cánh tay Ninh Dập Huy là một mũi tên, ở giữa có một vật gì đó giống như con sâu.

“Có ý nghĩa gì không? Có đau không?”

“Không đau, không có gì đặc biệt, chỉ là từ một bộ anime tôi thích.”

“Ồ, trông đẹp lắm.”

Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ninh Dập Huy đang nhìn mình.

“Cảm ơn anh Thẩm.”

Thẩm Chi Hành nổi da gà.

“Vậy tôi quay lại làm việc trước đây trưởng nhóm Ninh, vẫn còn một mô hình chưa xong .”

"Được." Ninh Dập Huy dụi tắt điếu thuốc: “Tối nay cùng ăn bữa cơm nhé, tôi mời.”

Thẩm Chi Hành đang thấy khó hiểu, định từ chối, thì nghe Ninh Dập Huy tiếp tục: “Chỉ là buổi tụ tập của nhóm chúng ta, mọi người đều đi, mấy người anh Đinh vừa đặt chỗ, ở nhà hàng Tây mới mở ở ngã tư bên cạnh.”

Giờ thì không có lý do gì để từ chối nữa.

“... Không vấn đề gì, trưởng nhóm Ninh.”

Nói xong, điện thoại trong tay Thẩm Chi Hành lại rung hai cái, là tin nhắn từ Hà Trình sau khi bị ngắt máy đột ngột, Thẩm Chi Hành nhìn một loạt dấu hỏi liên tiếp.

“Trưởng nhóm Ninh này, bên nhóm sản phẩm cần báo cáo dữ liệu, vậy... tôi về chỗ gửi qua cho họ trước.”

“Được.”

Vừa nghe câu trả lời, Thẩm Chi Hành lập tức lẩn đi như chạy trốn.

Cả buổi chiều, Thẩm Chi Hành làm việc trong lơ đãng, liên tục suy nghĩ xem lúc gọi điện mình có nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa ở tầng dưới không, cố gắng suy đoán Ninh Dập Huy vào hành lang lúc nào, khi kéo dữ liệu còn suýt mắc lỗi.

Chiều nay anh còn có buổi họp chung với Ninh Dập Huy, cấp trên đưa ra mục tiêu tăng trưởng người dùng mới cho quý tới.

Trong cuộc họp, Ninh Dập Huy lại khoác chiếc áo khoác dài làm hắn trông rất chững chạc, không biết kiếm ở đâu ra một cặp kính gọng đen, ngón tay đặt trên bàn phím, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, bắt đầu giả vờ dày dạn kinh nghiệm, trông ra dáng đàng hoàng, không giống với người ngồi xổm trong hành lang hút thuốc để lộ hình xăm lúc trưa.

Có lẽ ánh mắt của anh hơi lộ liễu, sau cuộc họp, Ninh Dập Huy còn quay lại hỏi riêng anh.

“Trên mặt tôi có gì không anh Thẩm?”

Thẩm Chi Hành giả ngơ: “Gì cơ?”

“Cảm giác anh cứ nhìn tôi, hay là vừa nghe mục tiêu này, anh có đề xuất gì muốn nói với tôi?”

"... Đâu có." Thẩm Chi Hành cười gượng hai tiếng, đưa tay chỉnh cổ áo cho hắn: “À, cổ áo cậu bị gập rồi.”

"Cảm ơn, anh Thẩm quan tâm tôi thật." Ninh Dập Huy nhìn anh, tự chỉnh lại cổ áo mình: “Nhưng lần sau khi họp không cần nhìn tôi đâu, những chuyện nhỏ này chỉ cần nhắn tin cho tôi là được.”

Thẩm Chi Hành nghẹn một hơi trong ngực, hồi lâu vẫn không thở ra được, anh chưa kịp mở miệng, chị Lý đã đi tới nói chuyện với Ninh Dập Huy.

Khi đến giờ tan làm, Thẩm Chi Hành vẫn đang làm dữ liệu, mãi đến khi Đinh Nhiên gọi anh đi ăn, anh mới rời khỏi máy tính.

Có lẽ Ninh Dập Huy còn đang bận, không đi cùng họ, cả nhóm vừa trò chuyện vừa chờ khoảng hai mươi phút Ninh Dập Huy mới đến.

“Xin lỗi mọi người, đến hơi muộn.”

"Không sao, Tiểu Ninh ăn gì?" Cô gái bên cạnh đưa thực đơn qua, giọng điệu thân thiết: “Bọn tôi đều đã gọi món rồi.”

Ninh Dập Huy nhanh chóng liếc qua, gọi một phần salad nhẹ, sau đó cởi áo khoác treo lên sau ghế.

“Tiểu Ninh có hay tập gym không, ăn uống lành mạnh vậy.”

“Không thường xuyên lắm, nhưng có thời gian thì sẽ đi, ăn thế này là vì chiều đã uống nhiều cà phê rồi, không đói lắm.”

"Thế mà cậu giữ dáng tốt ghê." Đinh Nhiên uống một ngụm nước: “Trước đây tôi đăng ký thẻ tập gym cả năm, giờ đã hết hạn mà vẫn chưa đi được mấy lần.”

Thẩm Chi Hành bên cạnh không nói gì, chỉ là khi Đinh Nhiên nói chuyện, anh nhanh chóng liếc qua một cái, trong hành lang ban nãy ánh sáng không tốt, giờ nhìn kỹ mới thấy, áo sơ mi của Ninh Dập Huy hơi căng lên ở chỗ ngực, vừa vặn, không hề quá mức.

Nhưng không biết sau khi tan làm còn mặc cái gì nữa, cứ như thể lúc nào cũng muốn khoe khoang vậy.

“Thẻ theo lượt hợp lý hơn, muốn đi lúc nào thì đi.”

"Giờ thì chẳng muốn làm gì nữa rồi, tan làm một cái là về nhà nằm thẳng cẳng." Đinh Nhiên thở dài.

“Đinh Nhiên, không phải anh còn đi với bạn gái à?”

“Có hôm đón cô ấy, hai người ăn cơm xong đi dạo một chút rồi lại về nhà nằm.”

"Hai người tự nấu ăn ở nhà à?" Anh Kiệt hỏi.

"Chưa sống chung, chỉ là ở gần nhau thôi." Đinh Nhiên hơi ngượng.

Thẩm Chi Hành nhìn chằm chằm vào ly nước, bong bóng nhỏ trên mặt nước đã vỡ tan.

“Đúng vậy, giữ khoảng cách để còn có cảm giác mới mẻ nữa chứ.”

Mọi người trong nhóm trò chuyện câu được câu chăng, có vẻ như ai cũng đã khá thân quen với Ninh Dập Huy, trong các chủ đề trò chuyện thường nhắc đến những điều họ từng nói trước đây, hơn nữa bọn họ đều là người cùng lứa, một vài chủ đề cũng khá thoải mái, chỉ có Thẩm Chi Hành là im lặng không nói được câu nào.

“Nhân tiện, Tiểu Ninh có người yêu chưa, có thể hỏi không?”

“Với điều kiện này chắc là có người yêu rồi chứ, trai đẹp làm gì có chuyện độc thân.”

Thẩm Chi Hành nghe mà cả người khó chịu.

"Chưa có." Ninh Dập Huy mỉm cười.

“Chắc là yêu cầu cao quá rồi.”

“Không phải, chỉ là khá bận, chưa nghĩ đến.”

“Không sao, Chi Hành nhà chúng ta cũng độc thân.”

Thẩm Chi Hành bất ngờ được nhắc đến, ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt của Ninh Dập Huy nhìn mình.

“Tôi khác với trưởng nhóm Ninh, người ta là chủ động, tôi là bị động.”

Anh nuốt khan một cái, rồi giả vờ lơ đãng dời mắt đi, cả ngày hôm nay anh cứ có cảm giác có tật giật mình.

"Cậu cứ đòi hỏi cao thế thì chắc chắn không thoát được kiếp độc thân đâu." Anh Kiệt lắc đầu.

"Tại sao?" Ninh Dập Huy đan chéo tay đỡ cằm, cong môi đầy ẩn ý: “Anh Thẩm xuất sắc như vậy mà.”

“Cậu ấy chỉ thích chị đại... các chị gái trưởng thành thôi.”

Mấy cô gái bật cười: “Có gì đâu, chúng tôi còn thích mấy anh trai sáu múi nữa mà, lý tưởng một đằng, thực tế một nẻo.”

"Đúng vậy." Thẩm Chi Hành vội phụ họa đùa cợt: “Anh còn được phép thích các em gái JK dễ thương cơ mà.”

"Không ngờ anh Thẩm lại thích kiểu đó." Ninh Dập Huy rót một ly nước: “Tưởng sẽ thích kiểu dịu dàng thanh tú chứ.”

"Haha, trưởng nhóm Ninh nói thế..." Thẩm Chi Hành lén nhìn Đinh Nhiên, lúm đồng tiền hơi lõm vào, đang cười nghe họ nói chuyện: “Miễn là gái xinh, làm gì có chuyện không thích chứ.”

Bữa tối này khiến dạ dày Thẩm Chi Hành cảm thấy khó chịu, anh vẫn không hiểu tại sao người Trung Quốc trong nhóm họ lại mê ăn đồ Tây thế.

Tuy nhiên Thẩm Chi Hành biết Đinh Nhiên thích đồ nhạt, cũng rất thích món Tây, vì vậy anh đã tự bổ túc rất nhiều kiến thức, cũng là để khiến bản thân trông có vẻ có cùng xuất thân với Đinh Nhiên.

Hôm nay anh vẫn gọi tartare, không vì lý do nào khác, dù sao ăn xong kiểu gì cũng đi ngoài, đúng lúc về mua một bát mì thập cẩm ở dưới lầu.

Đinh Nhiên còn cố ý hỏi anh: “Tartare của quán này ngon hơn hay quán chúng ta đến lần trước ngon hơn?”

“Quán này đi, thịt bò rất mềm, vị gia vị khá nhạt, nhưng đường Ngô Đồng có một nhà hàng Pháp ngon hơn đấy, chủ yếu là rượu vang của họ cũng không tệ.”

“Đường Ngô Đồng à, quán nào thế?”

Thẩm Chi Hành đã bỏ công sức học cách phát âm tiếng Pháp của nhà hàng đó, nhưng thật ra anh chỉ thấy người khác nhắc đến cửa hàng này trên ứng dụng.

“Mà tôi nghĩ nếu kết hợp với rượu vang, thì Diane vẫn thơm hơn.”

Đinh Nhiên không hiểu mối liên hệ giữa hai thứ đó, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy sao, lần sau tôi đi sẽ thử.”

Rau trộn với nước sốt salad chạm vào đầu lưỡi, Ninh Dập Huy hạ mắt xuống lắng nghe cuộc trò chuyện bên cạnh, che giấu nụ cười mỉa mai trong khoảnh khắc cúi đầu.

Ăn cái thứ giống như nhân sủi cảo sống, không biết đang giả vờ gì nữa.

"Tiểu Ninh, tối chỉ ăn thế này có đủ no không?" Cô gái bên cạnh nhìn vào bát của Ninh Dập Huy.

"Đủ no." Ninh Dập Huy lau miệng bằng khăn giấy, ngẩng đầu đầy vẻ thong thả: “Nhưng không biết anh Thẩm có no không, chỉ ăn món khai vị.”

“...”

Thẩm Chi Hành khựng lại một chút, càng có cảm giác Ninh Dập Huy đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của mình trong hành lang.

“Haha trưởng nhóm Ninh, buổi tối mà, có thể ăn ít nhưng nhiều bữa.”

Ninh Dập Huy bày ra ánh mắt chân thành: “Ồ, tôi chỉ thấy anh Thẩm khá thích ăn đồ Tây, cũng khá có hiểu biết, lo là làm việc cả ngày, tối chỉ ăn món khai vị sẽ không đủ no.”

"Hiểu biết thì không dám nói, chỉ là biết chút thôi." Thẩm Chi Hành lại vội vàng ca ngợi công ty: “Bữa trưa đồ ăn trong căn tin công ty vừa nhiều vừa ngon, tiếp sức cho cả ngày không thành vấn đề.”

“Tốt, tôi sợ anh Thẩm tiết kiệm tiền cho tôi thôi.”

Mọi người xung quanh cười phá lên, bản thân Thẩm Chi Hành cũng cố nặn ra một nụ cười: “Trưởng nhóm đãi khách đương nhiên tôi phải trân trọng, chắc chắn không khách sáo đâu.”

Ăn xong bữa cơm khó chịu như ngồi trên đống lửa, Thẩm Chi Hành cảm thấy thịt bò sống trong dạ dày hôm nay đã bị lửa giận mà Ninh Dập Huy châm ngòi nướng chín luôn rồi.

Đinh Nhiên đi vệ sinh, Ninh Dập Huy đi thanh toán, mấy cô gái khác ngồi bàn về một bộ phim truyền hình đang hot, anh và anh Kiệt ra ngoài hút thuốc như thường lệ.

Khi đang châm thuốc, anh Kiệt đột nhiên huých khuỷu tay vào anh, Thẩm Chi Hành suýt để bật lửa đụng vào ngón trỏ.

“Ơ... anh làm gì vậy?”

“Này này, chính là tên đó chính là tên đó, lúc ăn cơm tôi đã muốn nói với cậu về thằng cha đó rồi.”

“Thằng cha nào?”

Thẩm Chi Hành tưởng anh Kiệt cũng muốn chỉ trích kiểu người khoa trương, dựa dẫm vào quan hệ như Ninh Dập Huy, vừa có chút hứng thú thì lại thấy đối phương hạ thấp giọng, ánh mắt rơi vào một chàng trai trang điểm, dáng người mảnh khảnh phía trước.

“Chính là cậu ta, bàn bên cạnh chúng ta, ăn cơm cứ liếc trộm Tiểu Ninh, cậu nói có phải là cái gì đó... đồng tính không?”

Thẩm Chi Hành nghẹt thở.

“Tuy ở thành phố B cũng không ít gay, nhưng tôi không thể chấp nhận được, cậu nói đàn ông nào lại trang điểm đậm thế, còn cứ lén nhìn trộm đàn ông khác, ánh mắt đó tôi không biết phải mô tả với cậu thế nào, chắc là tưởng không ai phát hiện ra mình.”

“... Vậy à.”

Giọng Thẩm Chi Hành hơi run run, lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi, không biết ánh mắt mình nhìn Đinh Nhiên trông như thế nào, cũng không biết có phải anh Kiệt đã phát hiện ra từ trước, đang ám chỉ mình không.

Anh nuốt nước bọt, miệng khô khốc, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, một nỗi hoảng loạn đang dần xâm chiếm cả người anh.

Thẩm Chi Hành trưng ra một vẻ mặt ghê tởm: “Thích đàn ông kinh tởm thế không biết, quan trọng nhất là còn trang điểm thành như vậy, mấy thằng bê đê chết tiệt này, cứ như sợ người khác không nhận ra mình là đồng tính vậy, đợi đến ngày nào đó bị AIDS mới chịu ngồi yên được.”

Anh cố gắng làm biểu cảm mình trông thật thoải mái, giọng nói cà lơ phất phơ tiếp tục: “Chỉ có thể nói may mà kiểu người này không nhìn tôi, không thì vừa rồi tôi nuốt không trôi cơm mất.”

Vừa dứt lời, giọng nam quen thuộc lại vang lên bên tai.

“Nói chuyện gì vậy, anh Kiệt, anh Thẩm?”

Thẩm Chi Hành quay đầu nhìn, chỉ thấy Ninh Dập Huy đi ra từ cửa bên cạnh, vừa mới để điện thoại xuống, chạm mắt với họ.

Anh Kiệt cười gượng: “Haha không có gì, này, mấy người họ vẫn chưa ra à?”

“Nhà vệ sinh có vẻ đang xếp hàng.”

Anh Kiệt ồ lên một tiếng, vội vàng theo kịp chủ đề: “Cậu nói nhà hàng Tây lớn như vậy, mà chỉ làm có hai gian.”

“Đúng vậy đúng vậy, quá bất tiện cho các cô gái.”

Thẩm Chi Hành vừa phụ họa, vừa nhanh chóng hút xong điếu thuốc trong tay, chỉ cần đứng cùng với Ninh Dập Huy là anh đã cảm thấy hơi lúng túng và khó chịu.

Đường phố sau giờ tan tầm là một dòng người tấp nập đông đúc, cách đám đông, Ninh Dập Huy nhìn Thẩm Chi Hành đi đến thùng rác phía trước để vứt thuốc. Điện thoại trong tay không ngừng rung.

[Cậu đâu rồi? Vậy tối nay cậu có ra uống rượu không, hay lại về nhà nằm?]

[Bằng Vũ hỏi đấy, cậu ta mời.]

[?]

Ninh Dập Huy nhìn xuống.

[Đây.]

[Mới rơi xuống hố à?]

[Không, nhớ tôi nói với cậu về người nói xấu sau lưng tôi lúc trưa không?]

[Nhớ, sao vậy, anh ta biết là cậu nghe thấy rồi à?]

[Không phải, người này vừa giả tạo vừa kỳ thị đồng tính.]

[Cười chết mất, cậu đã công khai ở công ty rồi à? Nhưng mà ai giả tạo hơn ai thế, ai cũng nói người kia giả tạo.]

Ninh Dập Huy ngước mắt lên nhìn Thẩm Chi Hành lần nữa, rõ ràng đối phương đã vứt xong, nhưng cứ đứng đó không quay lại, chỉ để lại một cái bóng lưng do dự bên thùng rác.

Hắn nghiêng đầu, có lẽ Thẩm Chi Hành cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, khi đối phương quay lại, ánh mắt hai người lại chạm nhau.

Trước khi Thẩm Chi Hành kịp quay đi, Ninh Dập Huy đã nở một nụ cười vô hại với anh.

Hắn không biết ai giả tạo hơn.

Nhưng kiểu đàn ông thẳng trông mặt mũi thì đàng hoàng, ra dáng đứng đắn, nhưng nói chuyện lại tanh tưởi thế này, hắn lâu lắm rồi chưa gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play