Có một điều mà tôi không bao giờ thừa nhận trước mặt ai – đặc biệt là trước mặt Ôn Hòa, ông anh trời đánh của tôi – đó là tôi… mỗi ngày đều thích Phó Trạch nhiều hơn một chút.

Và điều tệ hơn nữa? Anh tôi chẳng hề hay biết, vẫn vô tư dắt bạn thân qua nhà làm bài tập như thể không hề có một trái tim thiếu nữ đang trồi lên trụt xuống mỗi lần chuông cửa kêu "ting tong".

  •  

Lần đầu tiên tôi được Phó Trạch giúp là một chiều thứ Hai sau giờ học thêm.

Tôi đang loay hoay tháo dây xích xe đạp – thứ đó như có thù với tôi. Tay tôi lấm đầy dầu mỡ, mặt mũi thì nhăn nhó như con mèo bị tạt nước. Đúng lúc đang tuyệt vọng, một bóng cao cao bước tới.

“Để anh.”

Chỉ hai từ thôi, mà tôi suýt nữa cắn trúng lưỡi.

Phó Trạch nhẹ nhàng cúi xuống, tay lật sợi xích đúng chỗ, sửa lại chỉ mất vài phút. Cậu ấy không cười đùa gì nhiều, chỉ quay lại nhìn tôi:

“Lần sau nhớ tra dầu cho xe.”

Tôi gật như gà mổ thóc, miệng lí nhí “dạ” mà trong lòng như có pháo bông nổ bùm bùm.

  •  

Một tuần sau, lại gặp.

Lần này là khi tôi đang xách hai túi tài liệu cho lớp đi nộp, vừa to vừa nặng, vừa xấu hổ vì... không ai giúp. Đúng lúc đang thở hồng hộc, một người từ phía sau bước đến, không nói không rằng, cầm lấy túi xách bên tay phải tôi.

Là cậu ấy.

“Đi đâu?”

“Phòng hội đồng... mà nặng quá...”

“Anh biết đường. Đi thôi.”

Lúc cậu ấy nói, nắng buổi chiều xuyên qua mái tóc khiến ánh mắt cậu càng sáng. Tôi đi cạnh, tay nhẹ hơn mà tim thì… không hề.

Tôi cứ tưởng mình sẽ nói được gì đó thú vị, ví dụ như “anh tập thể dục mỗi ngày hả?” hay “anh cao bao nhiêu thế?”, nhưng miệng tôi như dính keo. Chỉ có một dòng duy nhất vang lên trong đầu:

"Làm ơn, đừng tốt với em như thế nữa."

Bởi vì tôi biết… tôi chẳng thể nói mình đang thích cậu.

  •  

Và rồi, đỉnh cao nhục nhã – cũng là hài hước nhất – là khi tôi ngã ngay trước mặt Phó Trạch vào hôm sinh hoạt đội nhóm.

Lúc đó, tôi đang ôm chồng giấy lớn chạy qua sân thì vấp gạch lồi. Cú ngã đi vào lịch sử – đẹp như múa ballet nhưng tiếp đất bằng… mông.

Đám bạn rú lên, tôi muốn độn thổ, nhưng tiếng cười chưa kịp dậy sóng thì cậu ấy chạy tới.

“Em có sao không?”

Tôi chưa kịp trả lời, thì ai đó hét to:

“Trời ơi, ai bảo chạy như ninja trong sân! Làm tổn thất danh dự gia đình rồi đấy!”

Ôn Hòa.

Tôi ngồi bệt dưới đất, tóc rối, má đỏ, quần xước gối, lòng thì đang chuẩn bị khóc. Nhưng anh tôi… anh tôi đứng đó, tay chống nạnh, mặt tỉnh bơ.

“Trước mặt nhiều người mà ngã kiểu đấy thì thôi, chịu. Có cần anh kêu bác sĩ tâm lý không?”

Tôi bốc nắm cỏ ném vào chân anh. “Im miệng! Không ai cần!”

Phó Trạch chỉ cười, nhưng cười kiểu cố nín. Rồi cậu ấy đưa tay đỡ tôi dậy. Tay cậu ấy ấm, và chắc, đến mức… tôi không còn nghe thấy tiếng anh mình lải nhải nữa.

  •  

Tối hôm đó, tôi về nhà, nằm úp mặt vào gối.

Anh tôi vừa gặm bánh vừa gõ cửa phòng.

“Ê, chân em có đau không? Anh hỏi thật đấy, không cà khịa nữa.”

“Không.”

“Thế tâm lý thì sao? Vẫn chưa hết nhục à?”

“Tôi cắn anh giờ.”

“Ờ, nếu em không đau thì mai làm chân chạy giấy cho lớp tôi nhé. Đền bù hình ảnh trước công chúng.”

Tôi mở cửa, cầm gối ném vào mặt anh. “Anh nghĩ anh là ai hả?!”

Anh cười to rồi chạy biến vào phòng.

  •  

Tôi quay lại bàn học, lôi cuốn sổ nhỏ ra, viết thêm một trang nhật ký.

“Em không biết mình thích anh từ lúc nào.
Có thể là lúc anh đưa ô cho em dưới mưa.
Hoặc lúc anh đỡ em dậy sau cú ngã lãng xẹt.
Nhưng có một điều em chắc chắn:
Mỗi lần gặp anh, mỗi lần anh giúp đỡ em,
Là một lần em lặng lẽ đẩy trái tim mình đến gần hơn... dù biết có thể sẽ chẳng bao giờ chạm tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play