Lúc tôi đang loay hoay tìm sách trong thư viện, tay lần qua từng gáy sách dày cộm, thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Em tìm cuốn Sinh học à?”
Tôi quay đầu lại. Là Phó Trạch.
“Dạ… vâng. Cuốn ‘Di truyền và biến dị’.” – Tôi lí nhí, chẳng hiểu sao lại nhỏ giọng như đang nói chuyện với... giáo viên.
Cậu ấy rướn người, rút một cuốn từ giá cao, đưa cho tôi.
“Sách này khó kiếm lắm. Anh mượn trước rồi, nhưng đọc xong rồi nên trả lại luôn.”
Tôi đón lấy sách, mắt nhìn cuốn bìa hơi sờn cũ, lòng thì bối rối. Cậu ấy… nhớ cả tên sách tôi đang tìm?
Hay chỉ là trùng hợp?
Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi quay lưng đi. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc ấy thôi… tôi đã cầm sách như cầm một món quà quý, ngẩn người thêm mấy phút.
Chiều hôm sau, tôi đi học thêm về muộn. Trời đổ mưa bất chợt. Tôi quên mang áo mưa, điện thoại thì sắp hết pin. Đang đứng co ro dưới mái hiên trường, tôi thấy một chiếc ô đưa ra trước mặt.
“Về chưa? Đi chung không?”
Là Phó Trạch. Tay cậu cầm ô, vai vẫn còn ướt mưa. Tôi sững người mất vài giây, rồi mới gật đầu.
Cậu ấy không nói gì nhiều suốt đoạn đường. Mưa rơi rả rích, nước mưa rơi trên ô lách tách như giai điệu nào đó trong tim tôi. Cả hai chúng tôi đứng dưới chiếc ô nhỏ, khoảng cách đủ gần để nghe tiếng tim mình đập – hoặc có thể… là chỉ tim tôi đập mạnh vậy thôi.
Tôi thấy tay mình khẽ run, không phải vì lạnh, mà vì lần đầu… được ở gần cậu đến thế.
Về đến gần nhà, tôi chợt thấy bóng anh trai mình từ đầu hẻm. Tôi giật nảy, vội vàng bước ra khỏi ô, nói lí nhí:
“Em tới đây được rồi… cảm ơn anh.”
Cậu ấy nhìn tôi một lúc, rồi đưa tay ra. Tôi nhìn… thì thấy đó là… cây kẹp tóc của tôi – lúc nãy rơi trong thư viện.
“Lần sau nhớ cẩn thận hơn.”
Tôi đỏ mặt. Không biết cậu ấy đã nhặt từ khi nào. Không biết cậu ấy đã để ý những gì. Nhưng tôi biết chắc… tôi sẽ cất cây kẹp này như báu vật.
Tối hôm đó, tôi viết vào cuốn sổ của mình, như mọi lần.
“Em đã nghĩ rằng yêu thầm là chuyện buồn,
Nhưng khi ở cạnh anh dưới mưa hôm nay,
Em lại thấy… nó cũng dịu dàng và ấm áp đến lạ kỳ.”
“Chỉ cần được nhìn thấy anh,
Được chạm tay vào những mảnh vụn trong thế giới anh,
Là em đã thấy mình đủ đầy.”
Sáng hôm sau, khi tôi vừa ra khỏi cổng nhà, anh Hòa hỏi:
“Sao hôm qua em về mà áo ướt vậy? Đi bơi về à?”
Tôi cười trừ. “Không. Em… tắm mưa.”
“Ờ, bệnh đi là tôi không chở đi học đâu.”
Tôi không đáp, chỉ cúi mặt. Vì nếu anh biết tôi tắm mưa với ai… chắc tôi xấu hổ chết mất.
Nhưng trái tim mười lăm tuổi của tôi lại vui như có nắng sau cơn giông. Vì cơn mưa hôm ấy – tôi không đi một mình.