“Ôn Nhu! Câu lạc bộ Mỹ thuật cần người phụ giúp làm bảng thông báo cho hội thao! Em tham gia nhé?”

Cô chủ nhiệm lớp tôi vừa dứt lời, cả đám trong lớp đã quay lại nhìn tôi. Chắc tại tôi có "thành tích"… vẽ chữ to đều và dán giấy không bị lệch. Tôi cười gượng gạo gật đầu, trong lòng có chút lười biếng, nhưng rồi cô giáo nói thêm:

“CLB thể thao cũng sẽ có người phối hợp bên đó, hình như là học sinh lớp 11…”

Tôi chưa kịp hỏi kỹ thì đã nghe trong đầu vang lên hai từ: "lớp 11".

Tim tôi đập nhẹ một cái – không biết là ngẫu nhiên hay định mệnh nữa…

  •  

Chiều hôm đó, tôi xách túi hồ sơ đi đến phòng sinh hoạt chung. Cửa vừa mở, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc.

Áo đồng phục trắng, tay áo xắn lên gọn gàng, lưng hơi cúi xuống xem một đống giấy dán màu.

Phó Trạch.

Tôi đứng sững mất nửa giây, chưa biết phản ứng thế nào. Định quay đi thì… anh ấy ngẩng đầu lên. Mắt chúng tôi chạm nhau.

“Ơ… chào em.” – Giọng cậu ấy dịu như làn gió, pha chút ngạc nhiên.

“À… em… tới làm bảng…” – Tôi lắp bắp như gà mắc tóc, muốn đập đầu vào tường vì cái miệng phản chủ.

“Ừ, chị giáo viên có nói. Anh đang chuẩn bị khung bảng.” – Cậu mỉm cười. “Vào đi, không có ai khác đâu.”

Không có ai khác?

Tôi lúng túng bước vào, cảm thấy chân mình hơi run. Đây là lần đầu tôi và Phó Trạch ở cạnh nhau… không có anh Hòa.

  •  

Chúng tôi cùng ngồi cắt giấy màu, vẽ bảng và dán tranh. Thỉnh thoảng tay tôi run, cắt lệch, cậu ấy lại cười nhẹ:

“Cắt kiểu này chắc CLB Mỹ thuật khóc.”

“Anh mà chê nữa là em bỏ về đấy.”

“Anh đâu dám, có đồng đội mà bỏ về thì ai dọn?”

Tôi ngẩn người mất một giây. “Đồng đội”… từ ấy nghe sao mà gần gũi.

Phó Trạch không nói nhiều, nhưng mỗi lần cậu ấy nói gì, tôi lại cảm thấy từng chữ đều nhẹ nhàng đi thẳng vào tim.

Khoảnh khắc cậu ấy đưa tay dán lại góc bảng bị lệch, khuôn mặt nghiêng nghiêng trong nắng chiều, tôi tự hỏi: Làm sao một người có thể khiến trái tim người khác yên lặng mà vẫn nhói đau đến thế?

  •  

Tối đó về, tôi lén lút chui vào phòng, tránh mặt anh trai. Tôi không muốn bị hỏi “sao hôm nay mặt đỏ như sốt” hay “em vừa ăn ớt à sao cười mãi thế?”. Tôi ngồi viết nhật ký, lòng nhẹ như bông nhưng ngực lại nặng trĩu.

“Hôm nay em được làm việc chung với anh.
Anh gọi em là ‘đồng đội’.
Em biết… chắc là vì em cũng chỉ giống như một người bạn, hoặc em gái bạn thân.
Nhưng mà anh có biết không…
Chỉ cần được gọi tên, được cùng anh làm một việc nho nhỏ như thế…
Là em đã thích anh nhiều hơn một chút rồi.”

  •  

Hôm sau, tôi lại ngồi nơi cũ trên hành lang tầng hai, nhìn xuống sân thể thao. Phó Trạch đang khởi động cùng lớp anh. Cậu ấy ngẩng lên đúng lúc tôi nhìn xuống.

Chỉ một giây thôi.

Tôi không chắc cậu có thấy tôi không.

Nhưng tôi lại vội vã quay đi, tim đập loạn trong lồng ngực như chú chim non lần đầu biết thế nào là yêu.

Cảm giác ấy… mềm như mây, buốt như gió lạnh đầu thu.

Và tôi biết, mình đang bước thêm một bước nữa… vào vùng đất của đơn phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play