“Ôn Nhu, dậy! Dậy đi không là trễ học!”

Tiếng gõ cửa rầm rầm như đập vào giấc mơ của tôi. Tôi quấn chăn lại như con sâu, cố lờ đi. Nhưng không, ông anh tôi – Ôn Hòa – chẳng phải dạng dễ buông tha.

Một phút sau, cửa phòng bật mở (tôi quên khóa), và một giọng nói đáng ghét vang lên:

“Cô mà còn nằm thêm hai phút nữa thì khỏi ăn sáng. Tôi không nhường phần đâu.”

“Anh ác vừa thôi, tôi mới mơ thấy được điểm 10 Văn mà!”

“Chắc là mơ thật, vì tỉnh ra thì còn 4 phút nữa đến giờ vào lớp.”

Tôi bật dậy như có ai dí điện. Anh Hòa khoanh tay, mặt đầy vẻ đắc ý như thể vừa điều khiển thành công một con robot lười biếng.

  •  

Sáng hôm đó, trời không quá nắng, cũng không quá lạnh. Tôi ngồi sau xe đạp của anh, gió lùa qua tóc làm lòng tôi hơi chộn rộn – không phải vì thời tiết, mà vì tôi biết… hôm nay mình sẽ lại thấy cậu ấy.

Phó Trạch.

Bạn thân của anh tôi. Học cùng lớp 11A1, đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ giỏi – kiểu người khiến bạn vừa ngưỡng mộ, vừa chẳng dám đến gần. Cậu ấy là ánh mặt trời trong mắt người khác, nhưng lại như một ngôi sao xa xôi trong mắt tôi – chỉ dám ngước nhìn từ xa.

Lần đầu tôi thấy cậu ấy chơi bóng là trong giờ ra chơi hôm đầu tiên đi học. Cậu ấy ném bóng vào rổ, mái tóc rối nhẹ lay động theo gió, và đôi mắt sáng rực trong nắng chiều. Đám bạn vỗ tay reo hò, còn tôi… chỉ đứng sau lan can tầng hai, tim đập mạnh như sắp nổ tung.

Từ hôm đó, tôi đã biết mình thích cậu ấy.

Nhưng tôi chưa bao giờ nói với ai. Không với bạn thân, càng không với anh trai mình – người lúc nào cũng xem tôi như “bà cụ non” lắm chuyện.

  •  

“Em ăn cái gì mà sáng nào cũng lề mề thế?” – Anh Hòa hỏi trong khi nhét ổ bánh mì vào tay tôi.

“Tôi đang trưởng thành, cần ngủ nhiều để phát triển chiều cao!”

“Ờ, phát triển để bằng bạn trai lớp trên à?”

Tôi nghẹn bánh. “Anh nói linh tinh gì đấy?!”

Anh cười ha hả, không biết rằng câu nói đùa ấy làm tôi giật thót trong lòng.

Anh không biết gì hết.

Anh không biết mỗi lần Phó Trạch đến nhà làm bài nhóm, tôi đều cố giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra tim đập như trống hội. Không biết mỗi lần cậu ấy nhìn tôi và cười nhẹ, tôi đã phải cố gắng lắm mới không đỏ mặt. Không biết rằng chỉ cần một câu “Chào em” từ cậu ấy… là tôi có thể vui cả tuần.

  •  

Giờ ra chơi, tôi ngồi ở dãy hành lang tầng hai – đúng vị trí có thể nhìn rõ sân bóng. Như thường lệ, Phó Trạch lại ở đó, cùng nhóm bạn chơi bóng rổ. Cậu ấy mặc đồng phục, tay áo xắn cao, cổ áo hơi ướt vì mồ hôi. Mỗi lần cậu bật nhảy, tôi như thấy cả bầu trời chuyển động.

Cậu ấy không nhìn lên. Dĩ nhiên rồi.

Tôi không nổi bật. Tôi không dịu dàng như các chị lớp trên thường hay vây quanh cậu. Tôi hay cười, hay nói, có khi còn ngố ngố. Tôi chỉ là em gái của bạn thân cậu – cô em gái năm lớp mười, nhỏ hơn một tuổi, không là gì cả.

Nhưng tôi vẫn thích cậu ấy.

Âm thầm thôi.

  •  

Buổi tối, tôi ngồi học ở bàn, nhưng chẳng tập trung được chữ nào. Mắt cứ nhìn vào trang sách trắng xóa, lòng lại đầy những hình ảnh ban sáng: bóng rổ, nụ cười của cậu, giọng nói nhẹ như gió…

Anh Hòa đi ngang, tặc lưỡi. “Trời ơi, học gì mà nhìn vở như mất hồn vậy?”

“Tôi đang suy nghĩ chiến lược giải Toán!”

“Ờ, chắc là chiến lược kiểu ‘đợi may mắn gõ cửa’.”

Tôi phì cười. Anh đúng là phiền thật, nhưng có những lúc khiến tôi cảm thấy an toàn, yên tâm. Chỉ có điều, anh không biết đâu – có một phần trong thế giới của tôi, dù rất nhỏ thôi, nhưng không thể kể với anh.

Vì người tôi đang để trong tim...

Là bạn thân của anh.

  •  

Tôi mở cuốn sổ nhỏ dưới gối – nơi tôi viết những dòng không ai được thấy.

“Hôm nay anh cười với em.
Em biết chỉ là một nụ cười xã giao.
Nhưng em lại đem nó cất đi như một báu vật.”

“Có người không hề hay biết,
Nhưng em đã thích người ta từ rất lâu rồi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play