Tôi tên là Ôn Nhu. Cái tên nghe có vẻ dịu dàng nữ tính lắm, nhưng nếu ai sống cùng tôi đủ lâu thì sẽ hiểu… cái "ôn nhu" đó chỉ tồn tại khi tôi đang ngủ. Còn bình thường, tôi là một cô gái hơi… phiền toái, thích nói nhiều, hay cười, và đặc biệt rất thích chọc ghẹo anh trai mình – Ôn Hòa.

Anh Hòa hơn tôi một tuổi, nhưng nếu xét về độ "già đời" trong việc cà khịa em gái thì có khi gấp tôi ba lần. Anh lúc nào cũng tỏ ra trầm ổn, điềm đạm như thầy giáo dạy Văn, nhưng thực chất lại là một “chuyên gia” tìm mọi cách để làm tôi phát cáu.

Buổi sáng đầu tiên của năm lớp 10, tôi bước vào cổng trường cấp ba với chiếc balo hồng và tâm trạng phấn khích như sắp đi cắm trại. Cùng trường với anh trai – nghe thôi đã thấy như bước vào “địa bàn kẻ thù”, nhưng cũng hơi háo hức một chút, vì tôi tin chắc rằng… mình sẽ có cơ hội chứng minh rằng đứa em gái này không phải "con nít mãi được đâu".

“Đi đứng kiểu gì vậy, con gái con đứa, cái đầu gần đâm vào cây đấy,” – anh Hòa bỗng lên tiếng bên cạnh, tay đút túi quần, mắt nhìn tôi như thể đang xem một sinh vật lạ vừa đáp xuống trái đất.

“Tôi đi thế nào thì kệ tôi! Không phải do anh bày tôi từ nhỏ ‘muốn có khí chất thì phải đi như có gió’ sao?”

“Anh chỉ bảo ‘đi cho có thần thái’, không phải như bão đổ bộ thế kia.” Anh cười nửa miệng, cái kiểu cười khiến tôi vừa muốn nhéo má anh, vừa muốn hét lên cho cả trường biết “ông anh tôi là đồ xấu tính!”

Chúng tôi bước vào sân trường đúng lúc học sinh bắt đầu tản ra các lớp. Anh Hòa quay lại nhìn tôi, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc hiếm thấy.

“Này, chút anh dẫn em qua lớp, tiện giới thiệu bạn anh cho. Em gặp thì giữ chút hình tượng, đừng nói chuyện kiểu... ‘tưng tửng’ như mọi khi.”

Tôi bĩu môi. “Tôi lúc nào mà không có hình tượng!”

Anh không đáp, chỉ cười khẽ rồi quay người đi.

Lớp học mới thơm mùi gỗ và bụi phấn. Tôi ngồi gần cửa sổ, vừa nhìn ra sân bóng rổ, vừa cố gắng kìm nén tiếng thở dài. Chẳng hiểu sao, trong giây phút ấy, mọi tiếng ồn ào đều tan biến.

Trên sân, có một chàng trai mặc đồng phục, mái tóc đen hơi rối, đôi mắt chăm chú dõi theo quả bóng trong tay. Anh bật nhảy – dứt khoát, gọn gàng – rồi úp rổ trong tiếng reo hò của đám bạn.

Tôi sững người.

Lần đầu tiên trong đời, trái tim tôi… như bị bóng rổ đập trúng.

“Phó Trạch.” Giọng anh Hòa vang lên từ sau lưng tôi, ngắt dòng suy nghĩ.

Tôi quay lại, thấy anh đi cùng chàng trai khi nãy – giờ đây đứng gần hơn, ánh nắng lướt qua hàng mi anh khiến nụ cười như dịu lại.

“Bạn anh. Học cùng lớp mấy năm rồi, học giỏi, chơi bóng cũng tốt, nhưng hơi ít nói. Đây là em gái anh – Ôn Nhu.”

Tôi đứng lặng vài giây, hơi cúi đầu chào – lần đầu tiên cảm thấy mình… ngốc một cách dễ thương.

Phó Trạch gật đầu, mỉm cười nhẹ. “Chào em.”

Và… chỉ một câu ấy, một cái gật đầu ấy, tôi biết mình tiêu rồi.

Tôi đã bắt đầu thích anh – Phó Trạch – từ ánh mắt đầu tiên trên sân bóng rổ, trong buổi sáng đầu tiên của năm cấp ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play