Có những buổi sáng tôi tỉnh dậy chỉ vì nghe tiếng… cà khịa của anh trai vang lên trước cửa phòng.

“Dậy đi cô bé lọ lem, nếu em không muốn đi học bằng... chổi.”

Tôi chui ra khỏi chăn, tóc xù như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở. “Tôi mà có chổi thật là tôi bay mất tiêu khỏi cái nhà này lâu rồi.”

“Ờ, khỏi cần bay, mỗi sáng đã trông như con dơi rồi.”

Tôi ném gối, anh né. Kỹ năng né đòn này rõ ràng là do mười mấy năm sống với tôi rèn luyện thành.

  •  

Tối hôm đó, sau khi làm bài xong, tôi xuống nhà lấy nước thì thấy anh Hòa và… Phó Trạch đang ngồi ở phòng khách.

Tôi đứng khựng lại nửa giây.

Lòng tôi như có hàng loạt tin nhắn được gửi đến não cùng lúc:

"Aaaa tại sao lại đến nhà mình không báo trước!"
"Tóc mình có rối không!"
"Mặt mình có dính mực không!"
"Không được đỏ mặt! Không được đỏ mặt!"

Tôi bước tới tủ lạnh như người vô hình.

"Ô, cô bé lọ lem cũng biết xuống núi à?"

Tôi liếc anh. “Tôi không rảnh đấu khẩu, tôi là người văn minh.”

Phó Trạch cười khẽ. Tôi thấy tim mình giật nhẹ.

Tôi đang chuẩn bị rút lui thì nghe anh tôi huých tay bạn: “Ê, mày nói coi, em tao dạo này có bị ngốc hơn không?”

Tôi trừng mắt. “Anh là đồ phản chủ!”

“Thì rõ ràng mà. Gần đây cứ mơ mơ màng màng, cười một mình, đi ra sân trường té ngã y như đóng phim. Còn cái hôm cầm bút viết ngược đề Toán, đỉnh cao nhân loại!”

Tôi xấu hổ đến mức muốn biến mất. Nhưng đúng lúc đó, Phó Trạch – người tưởng chừng chỉ ngồi cười cho vui – lại đột ngột lên tiếng:

“Thôi, đừng trêu em ấy nữa.”

Anh tôi quay sang nhìn bạn. “Ủa? Mày bênh nó á?”

“Tại mày nói quá. Mỗi người có kiểu riêng, đâu có gì đáng chê cười.”

Tôi đứng yên, tay cầm ly nước, tim đập bịch một cái thật mạnh. Như thể cả không gian chỉ còn lại một âm thanh duy nhất: giọng nói của Phó Trạch – nhẹ nhàng, bình thản nhưng đủ làm rung động một trái tim nhỏ.

Anh Hòa ngớ người vài giây, rồi bật cười. “Được rồi, được rồi. Nay mày làm vệ sĩ à? Được, để anh hai đây nghỉ một bữa.”

Tôi liếc trộm Phó Trạch. Cậu vẫn bình tĩnh như thường, không quay lại nhìn tôi, nhưng chỉ một hành động nhỏ ấy thôi… cũng đủ để tôi ghi nhớ mãi.

  •  

Sau đó, khi Phó Trạch về, tôi vẫn còn lơ ngơ như trên mây. Anh Hòa nhìn tôi, chống cằm.

“Ê, em đừng bảo là em đang... thích bạn anh nha.”

Tôi hoảng hốt. “Anh nói linh tinh gì đấy?! Ai thích ai?! Tôi... tôi đang cảm ơn vì được bênh vực thôi!”

Anh nhướn mày, gõ gõ cằm kiểu nghi ngờ. “Ờ, thấy em đỏ mặt là biết rồi. Mắt còn long lanh như hoạt hình.”

Tôi ném cái gối sofa vào mặt anh. “Anh cứ nói nữa tôi méc mẹ là hồi nhỏ anh ăn vụng chè còn đổ cho tôi!”

“Đồ phản bội! Tình nghĩa anh em là cái chi chi!”

Chúng tôi tiếp tục chí chóe, cười đùa như mọi ngày. Nhưng đêm đó, khi nằm trong phòng, tôi bật đèn bàn, viết vào sổ:

“Cảm ơn anh vì đã đứng về phía em.
Dù chỉ là một câu nói rất nhỏ,
Nhưng trong lòng em… lại như một vòm trời vừa nở rộ ánh sáng.”

“Em biết em vẫn chỉ là cô em gái của bạn anh.
Nhưng hôm nay, ít nhất anh đã gọi em là ‘em’.
Một lần.
Cũng đủ khiến em mang theo cả đời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play