Nơi họ đang ở dường như là một khu biệt thự. Phóng mắt nhìn ra đều là những căn biệt thự ba tầng kiểu Châu Âu.
Nhưng không giống với vẻ đẹp và sự sang trọng của những căn biệt thự, đường đi trong khu lại lộn xộn. Những chiếc ô tô đủ loại đậu ngổn ngang trên con đường rộng mở. Trong số đó có vài chiếc đã bị bỏ hoang, cửa xe mở toang, kính chắn gió đầy vết rạn như mạng nhện.
Tình huống gì đây?
Sự kích động trong lòng Kiều Nghệ dịu đi một chút, cô tròn mắt cẩn thận quan sát.
Đi theo hổ mẹ, Kiều Nghệ còn chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
Trên đường không chỉ có những chiếc ô tô bỏ hoang mà còn nằm rải rác những xác người khô gầy như que củi!
Nhìn kỹ hơn, những xác chết này có làn da xanh đen, vẻ mặt dữ tợn, trên người ít nhiều đều bị hư thối. Không chỉ vậy, còn có những xác thiếu tay thiếu chân. Kinh khủng nhất là có xác đầu đã nát một nửa, những thứ trắng trắng hồng hồng rơi vãi đầy đất.
Ọe ——
Dạ dày Kiều Nghệ quặn lên, suýt chút nữa nôn hết bữa trưa ra.
Cái gì thế? Rốt cuộc đây là thế giới như thế nào? Tại sao trên mặt đất lại có nhiều xác chết dữ tợn khủng khiếp như vậy?
Kiều Nghệ cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, quan sát lại những xác chết.
Nhìn một hồi, trong đầu cô bất chợt nhớ lại những tiếng gầm rú liên tiếp ngày hôm qua.
Những xác chết khô gầy dữ tợn.
Tiếng gầm rú kinh hãi.
Chẳng lẽ…
Một suy đoán táo bạo hiện lên trong lòng.
Kiều Nghệ sợ hãi đến mức đồng tử co lại, tim đập nhanh hơn.
Kiều Nghệ: Ngao ngao, mẹ ơi con sợ QAQ
“Rống rống rống ——”
Hổ mẹ ngậm Kiều Nghệ rời khỏi khu biệt thự. Chẳng bao lâu sau, Kiều Nghệ nghe thấy tiếng gầm rú khàn khàn. Ngay sau đó, trong tầm mắt cô xuất hiện vài bóng người lảo đảo.
Cô không khỏi chăm chú nhìn lại. Đến khi thấy rõ hình dáng của những bóng người kia, cô đột nhiên kinh hãi. Dự đoán táo bạo trước đó đã được chứng thực.
Tang thi!
Thật sự là tang thi!
Trước khi biến thành hổ con, Kiều Nghệ cũng đã xem không ít phim về tang thi và tiểu thuyết mạt thế. Nhưng dù thế nào cô cũng không thể ngờ được mình lại xuyên vào mạt thế!
Nhưng người khác xuyên vào mạt thế không phải nữ chính thì cũng là nữ phụ, tệ nhất cũng là pháo hôi. Sao đến lượt mình lại là một con hổ con mới sinh chứ?
Với tình huống hiện tại, rời khỏi hổ mẹ thì cô có năng lực tự bảo vệ mình nào? Không bị tang thi cắn xé thì cũng bị con người bắt đi làm thức ăn!
Kiều Nghệ cảm nhận được ác ý sâu sắc của vị thần xuyên không, cả người hổ đều ủ rũ.
Lúc này, đám tang thi cách đó không xa dường như ngửi thấy mùi tươi mới trên người hổ mẹ. Vốn dĩ đang lang thang khắp nơi như ruồi nhặng mất đầu, lũ tang thi bỗng trở nên phấn khích, tiếng gầm rú liên tiếp vang lên. Đôi tay khô gầy xanh đen giơ móng vuốt lao về phía họ.
Kiều Nghệ kinh hãi tột độ, từ cổ họng phát ra tiếng nức nở khe khẽ ý bảo hổ mẹ nhanh chóng rời đi, đừng để tang thi bắt được!
Trong những bộ phim và tiểu thuyết mạt thế đều nói, người bị tang thi cào hoặc cắn gần như đều sẽ bị nhiễm virus tang thi, rồi trở thành tang thi với bản năng ăn thịt người!
Kiều Nghệ không muốn hổ mẹ và mình trở thành thức ăn cho tang thi, càng không muốn biến thành tang thi hổ. Lúc này, sự lo lắng xen lẫn sợ hãi khi lần đầu đối mặt với tang thi khiến cô cuống cuồng giãy giụa.
Mẹ ơi! Đừng ngốc ở đây nữa, chúng ta mau chạy đi!
Dù Kiều Nghệ giãy dụa thế nào, hổ mẹ vẫn chắc chắn ngậm gáy cô, hoàn toàn không để ý đến những con tang thi đang tập tễnh tiến đến. Mắt hổ đảo qua, thoáng thấy chiếc xe việt dã màu đỏ bỏ hoang cách đó không xa. Nó nhanh chân chạy tới, hai ba bước đã nhảy lên nóc xe, thả con non đang ngậm trong miệng xuống, sau đó trấn an liếm liếm đầu nhỏ của cô.
Kiều Nghệ sốt ruột muốn chết. Mẹ yêu quý ơi, giờ là lúc nào rồi, mẹ còn mải liếm lông thế? Tang thi sắp vây lại đây rồi!
Nhưng niềm vui nỗi buồn của hổ và người không giống nhau. Hổ mẹ hoàn toàn không sợ hãi đám tang thi sắp vây quanh.
“Ô! Ô ô!” Mẹ ơi, chúng ta chạy nhanh đi!
Không còn cách nào, Kiều Nghệ đành cắn vào đuôi hổ mẹ, dùng sức kéo về phía sau, dùng hành động ra hiệu bảo nó nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Hổ mẹ không thèm để ý đến chút sức lực cỏn con của con non, chỉ liếc nhìn Kiều Nghệ một cái, sau đó im lặng nhìn những con tang thi xấu xí dữ tợn với cái miệng hổ há rộng, phát ra một tiếng gầm nặng nề. Cùng lúc đó, vài mũi băng lăng tỏa ra hơi lạnh đột ngột hiện ra, “vút” một tiếng lao về phía đầu mấy con tang thi kia.
Chỉ thấy băng lăng găm trúng giữa trán tang thi một cách chính xác. Tiếng gầm rú đột ngột im bặt, thân hình khô gầy ầm ầm ngã xuống đất.
Nghe thấy tiếng tang thi ngã xuống, Kiều Nghệ hơi sững sờ, quay đầu ngơ ngác nhìn những con tang thi bất động trên mặt đất, đến nỗi cái đuôi đang cắn trong miệng cũng quên nhả ra.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Chuyện gì đã xảy ra?
Sao những con tang thi này lại ngã xuống?
Liên tiếp mấy câu hỏi hiện lên trong đầu, thật đúng là ứng với câu nói thịnh hành trên internet kiếp trước ——
Đầu nhỏ chấm hỏi to đùng.
Hổ mẹ rút cái đuôi bị con non cắn ra khỏi miệng, đồng thời cũng khiến Kiều Nghệ đang hoài nghi nhân sinh hoàn hồn. Đôi mắt cô ngơ ngác nhìn hổ mẹ.
Vài giây sau Kiều Nghệ giật mình, chạy vòng quanh hổ mẹ trên nóc xe vài vòng như thể phát hiện ra một lục địa mới nào đó.
“Ngao ngao ——” Mẹ ơi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Ngao ngao ngao ——” Những con tang thi đó là mẹ hạ gục? Bằng cách nào vậy?
Kiều Nghệ thực sự không nhìn thấy hổ mẹ ra tay. Cô chỉ biết sau tiếng gầm nặng nề của hổ mẹ, lũ tang thi đã ầm ầm ngã xuống đất.
Chẳng lẽ hổ mẹ cũng giống như những nhân vật thức tỉnh dị năng được miêu tả trong tiểu thuyết mạt thế? Còn là cái loại dị năng dùng âm thanh để tấn công nữa?
Kiều Nghệ càng nghĩ, đôi mắt xanh nhạt càng sáng lên, tâm trạng buồn bực trước đó tan biến hết.
Tiếc là hổ mẹ không hiểu ý con mình là gì. Mắt hổ đảo một vòng, phát hiện xung quanh không có mùi khó chịu của những con quái vật hai chân, lúc này mới ngậm gáy con non, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Kiều Nghệ: ???
Mẹ ơi, con còn chưa hiểu rõ mà, mẹ đừng dẫn con đi vội!