Trong cơn mơ màng, Kiều Nghệ cảm giác được có một nguồn nhiệt đến gần, chóp mũi giật giật, ngửi thấy hơi thở quen thuộc. Cô theo bản năng cọ tới, chạm vào một vật nhô lên.

Mắt còn chưa mở mà cô đã ngậm lấy, theo bản năng mút từng ngụm, cho đến khi vị sữa tươi tanh hôi và chua ủng tràn vào họng. Cô giật mình, cơn buồn ngủ tan đi hơn phân nửa, vội mở mắt.

Kiều Nghệ phun ra vật trong miệng, thân mình lùi lại. Còn chưa lùi được vài bước thì một cái vuốt lông xù to lớn đã kéo cô trở về.

Cô bất đắc dĩ đành phải lại ngậm lấy, chịu đựng cái mùi khó chịu kia, mút từng ngụm.

Ngày tháng như vậy đã trôi qua gần hai tháng.

Kiều Nghệ không hiểu, mình chỉ ngủ một giấc nhưng sao vừa mở mắt đã thành một chú hổ con mới sinh.

Mới đầu cô còn mơ mơ hồ hồ, mắt mở to cũng không nổi, tứ chi càng vô lực, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, luôn ở trong trạng thái lo lắng bất an, chỉ có thể dựa vào bản năng của cơ thể này để bú sữa của hổ mẹ.

Đợi đến khi mắt có thể mở, cô nhìn thấy con Bạch hổ lớn cao gần 3 mét xuất hiện trong tầm mắt, kinh hãi đến tim như ngừng đập. Chưa kịp hét lên thì con Bạch hổ lớn kia đã cúi xuống, thè lưỡi chậm rãi liếm láp đầu cô.

Trong chớp mắt, Kiều Nghệ hiểu ra mọi chuyện, chỉ mất vài giây để chấp nhận sự thật rằng sau một giấc ngủ, cô đã trở thành một bé hổ.

Sau khi ăn no, Kiều Nghệ loạng choạng đứng dậy, ngước mắt nhìn hổ mẹ đang lười biếng nằm rạp trên mặt đất. Cô dùng ánh mắt thưởng thức ngắm nhìn bộ lông trắng như tuyết điểm những vằn đen xám óng ánh mượt mà của hổ mẹ.

“Ô ——”

Kiều Nghệ kêu một tiếng, lung lay tiến lại gần hổ mẹ, cái đầu tròn nhỏ cọ cọ vào nó, cảm nhận được bộ râu cứng rắn của hổ mẹ châm vào khiến cô hơi đau. Chẳng biết có phải sau khi thành hổ nên tâm tính của cô bị ảnh hưởng bởi cơ thể này không, cô há miệng cắn bộ râu của hổ mẹ, kéo nhẹ sang một bên.

Đối với hành động này, hổ mẹ không có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt xanh nhạt liếc nhìn con non đang cắn râu mình một cái, đáy mắt dường như thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ mang tính người.

Một lát sau, Kiều Nghệ mới thôi không cắn nữa. Sau khi nhận ra mình vừa làm một chuyện ngốc nghếch, cô hơi đỏ mặt, lấy lòng kêu một tiếng rồi cọ cọ vào mặt hổ mẹ.

Kiều Nghệ yên tĩnh được một lúc rồi lại không ngồi yên được, cô bước những bước chân lông xù quanh hổ mẹ, thấy cái đuôi dài của hổ mẹ thỉnh thoảng lại vung vẩy.

Cô nhìn một hồi lâu, trong lòng ngứa ngáy, lại gần muốn ôm lấy đuôi hổ mẹ.

Vừa ôm lấy thì hổ mẹ lại rụt đuôi ra, quăng sang một bên. Kiều Nghệ chớp chớp mắt, bò dậy lại gần ôm, chưa được một phút cái đuôi lại trốn khỏi vòng tay cô, bị quăng sang chỗ khác.

Kiều Nghệ không bỏ cuộc, lần nữa bò dậy, cọ tới ôm cái đuôi, chẳng mấy chốc đuôi hổ mẹ lại bị quăng sang bên kia.

Cứ vòng đi vòng lại vài lần, Kiều Nghệ mệt mỏi, nằm rạp xuống đất, mặc cho đuôi hổ mẹ vung vẩy trước mặt mình.

Nhìn một hồi, Kiều Nghệ chìm vào suy nghĩ riêng.

Sau khi mở mắt, Kiều Nghệ phát hiện mình không có anh chị em nào khác, hổ mẹ chỉ sinh ra một mình cô là hổ con.

Hơn nữa gần hai tháng trôi qua, cô không chỉ chưa từng gặp hổ bố, mà ngay cả những con hổ khác cũng không thấy. Thậm chí, nơi cô và hổ mẹ ở không phải là hoang dã cũng chẳng phải vườn bách thú, mà là một căn nhà trông như bị bỏ hoang. Đồ đạc trong phòng lộn xộn, cửa sổ rộng mở, hổ mẹ chính là dựa vào cửa sổ này để nhảy ra ngoài kiếm ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play