Kiều Nghệ cảm thấy điều này thực sự không ổn. Cô năm lần bảy lượt muốn đến gần cửa sổ xem tình hình bên ngoài, nhưng chưa kịp đến gần cửa sổ đã bị hổ mẹ ngậm trở về.
Vài lần như vậy, Kiều Nghệ hiểu ra hổ mẹ không cho mình đến gần cửa sổ.
Nhưng càng như vậy, Kiều Nghệ lại càng tò mò. Chờ hổ mẹ nhảy ra ngoài kiếm ăn, cô từng đến gần cửa sổ, nhưng thực tế là không có hổ mẹ ngăn cản, với đôi chân ngắn ngủn hiện tại, cô thậm chí còn nhảy không tới cái cửa sổ cao hơn 1 mét kia.
Kiều Nghệ nghĩ vậy, buồn bực.
“Rống ——”
Lúc này hổ mẹ đứng lên, hướng về phía Kiều Nghệ ôn hòa rống lên một tiếng, đi tới ngậm lấy gáy Kiều Nghệ mang cô trở về, sau đó dịu dàng liếm bộ lông hơi rối của cô sau một hồi chơi đùa.
Kiều Nghệ được hổ mẹ liếm đến thoải mái dễ chịu, cả người mơ màng sắp ngủ.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Nghệ khép hờ đôi mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ ngon lành dưới sự liếm láp dịu dàng của hổ mẹ.
Đại khái là cảm giác được con non đã ngủ, lúc này hổ mẹ mới dừng lại, chiếc mũi hồng hào nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu bé con.
Kiều Nghệ cọ lại theo bản năng, dường như ngủ càng say hơn.
Hổ mẹ nhìn con non đang ngủ say một hồi, xác định cô sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn thì lúc này mới đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, nhảy lên một cách uyển chuyển rồi ra ngoài.
Trong căn nhà yên tĩnh chỉ còn lại bé Bạch Hổ đang ngủ say.
“Ô…”
Không biết bé Bạch Hổ mơ thấy gì, cổ họng phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
……
Kiều Nghệ tỉnh giấc trong một tràng tiếng nhai nuốt và mùi máu tươi. Cô mở to mắt, đôi mắt xanh nhạt mơ màng nhìn về hướng phát ra tiếng nhai nuốt.
Chỉ thấy hổ mẹ ở cách đó không xa đang chậm rãi xé xác con mồi không rõ là loài động vật gì. Phát hiện con non tỉnh giấc, nó khẽ gầm một tiếng.
Cơn buồn ngủ sâu của Kiều Nghệ tan đi hơn phân nửa. Biết hổ mẹ đã ra ngoài kiếm ăn sau khi mình ngủ, cô bất đắc dĩ nhăn mũi.
“Ô ——” cô đáp lại hổ mẹ bằng giọng non nớt.
Vốn tưởng hổ mẹ sẽ tự giải quyết con mồi kia, nhưng không ngờ sau khi Kiều Nghệ đáp lời, hổ mẹ ngậm con mồi đẫm máu trở lại, đặt trước mặt Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ há hốc mồm, còn chưa hiểu ý hổ mẹ là gì thì hổ mẹ đã cúi đầu, dùng mũi hích hích con mồi về phía cô, dường như muốn bảo cô ăn.
Kiều Nghệ cứng đờ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy con mồi trước mặt chỉ còn lại phần mông thịt non, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Dù Kiều Nghệ đã chấp nhận việc mình biến thành hổ con, nhưng bảo cô ăn thịt tươi… cô nhất thời không thể chấp nhận được, thân mình đẩy về phía sau, cái đầu tròn lắc lư.
“Ô ô ——” Không không không, con không ăn, con không ăn.
Hổ mẹ nghiêng đầu nhìn Kiều Nghệ một hồi lâu. Khi Kiều Nghệ nghĩ hổ mẹ đã từ bỏ, nó lại dùng cái vuốt thịt múp míp khều cô trở lại.
“Rống ——”
Hổ mẹ gầm gừ vẫn ôn hòa, nhưng lại mang theo một chút ý không cho phép từ chối.
Bị hổ mẹ đè xuống nên Kiều Nghệ bất lực, đành phải khóc không ra nước mắt mà cúi đầu, dùng chiếc răng sữa mới mọc của mình cắn miếng thịt non trước mặt.
Có lẽ là để trút giận, Kiều Nghệ cắn rất mạnh nhưng cô vẫn đánh giá cao chiếc răng sữa bé tí của mình, cắn xé một hồi cũng không xé nổi một miếng thịt nhỏ. Mùi tanh của thịt tươi vẫn còn vương vấn trong miệng cô.
“Ô ——”
Kiều Nghệ ngẩng đầu, khóe miệng và râu đều dính chút máu, đôi mắt xanh nhạt uất ức nhìn hổ mẹ.
Mẹ ơi, con cắn không nổi mà hu hu hu QAQ
Hổ mẹ thấy vậy, cúi đầu, dùng chiếc răng nanh sắc nhọn của mình cắn xuống một miếng thịt, xé thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ biết mình không thể tránh khỏi việc ăn thịt tươi này, đành chấp nhận số phận ngậm lấy miếng thịt tươi nhỏ, chậm rãi cắn xé.
May mắn là thịt tươi vị tanh nhưng vẫn rất tươi ngon. Kiều Nghệ coi như mình đang ăn sashimi hảo hạng.
Kiều Nghệ tốn rất nhiều công sức mới giải quyết xong ba miếng thịt tươi. Bụng lép kẹp cũng căng tròn một chút, thực sự không thể ăn thêm được nữa. Cô kêu một tiếng với hổ mẹ, lấy lòng cọ cọ vào mặt hổ mẹ.
Hổ mẹ có lẽ cũng biết con non không ăn nổi nữa, cúi đầu biến những miếng thịt tươi Kiều Nghệ chưa ăn hết thành hư không.
Nhìn hổ mẹ ăn cơm nhanh như vậy, Kiều Nghệ rất ngưỡng mộ, thầm nghĩ bao giờ mình mới có thể ăn thịt mà không cần tốn nhiều sức như hổ mẹ nhỉ?
“Rống ——”
Ăn uống no nê xong hổ mẹ tha con non đến trước mặt, chiếc lưỡi đầy đặn liếm lên mặt cô như muốn giúp cô liếm sạch vết máu trên mặt.
Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật, không phản kháng, cứ mặc cho hổ mẹ liếm láp.
Trong căn nhà yên tĩnh, một lớn một nhỏ Bạch Hổ dựa sát vào nhau, khung cảnh thật bình yên.
“Rống rống rống ——”
Lúc này, tiếng gầm rú đột ngột từ xa vọng lại phá vỡ sự ấm áp trong nhà. Hổ mẹ lập tức đứng lên, chắn Kiều Nghệ ra sau lưng, đôi tai tròn vểnh thẳng, đôi mắt xanh nhạt dựng đứng, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Kiều Nghệ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy tiếng gầm rú từ xa khiến tim đập nhanh. Thấy hổ mẹ cảnh giác như vậy, cô nép sát vào hổ mẹ, đầu cọ cọ vào chân trước của nó.
Lúc này, tiếng gầm rú từ xa vẫn liên tiếp vang lên khiến lòng hổ mẹ bất an.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tiếng gầm rú bên ngoài lại kỳ lạ như vậy?
Trong lúc Kiều Nghệ thầm nghĩ ngợi, hổ mẹ ngậm lấy gáy Kiều Nghệ, tha cô đến chỗ chiếc sô pha đổ trên sàn, thả cô xuống rồi dùng mũi hích cô vào bên trong.
“Ô?”
Kiều Nghệ ngơ ngác nhìn hổ mẹ.
Hổ mẹ không để ý đến Kiều Nghệ mà quay người rời đi.
Thấy vậy, Kiều Nghệ vội vàng bò dậy muốn đuổi theo hổ mẹ. Ai ngờ vừa bước được một bước thì hổ mẹ lập tức quay đầu lại, khẽ gầm một tiếng về phía cô.
Tiếng gầm không còn ôn hòa như trước mà mang theo một chút cảnh cáo nghiêm khắc.
Kiều Nghệ chưa từng thấy hổ mẹ như vậy nên sợ hãi lùi lại mấy bước, cho đến khi lùi hẳn vào sô pha. Lúc này hổ mẹ mới hài lòng quay đầu lại, nhanh chân đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy lên rồi ra ngoài.