Mặc kệ Kiều Nghệ phản đối thế nào, hổ mẹ vẫn mang theo cô vội vã chạy vào khu rừng phía sau khu biệt thự.

Trong núi không có nhiều tang thi. Chưa kịp để chúng ngửi thấy mùi hương trên người hổ mẹ thì hổ mẹ đã nhanh chóng chạy sâu vào trong núi, chẳng bao lâu đã bỏ xa đám tang thi ở phía sau.

Kiều Nghệ chưa từng cảm nhận tốc độ nhanh và mạnh mẽ như khi làm hổ thế này. Tiếng gió rít bên tai khiến cô phải nhắm mắt lại, dựng thẳng đôi tai tròn nhỏ để cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Không biết bao lâu sau, tốc độ của hổ mẹ chậm dần. Kiều Nghệ cũng cẩn thận mở mắt, chưa kịp quan sát cảnh vật xung quanh thì cô đã thấy một con nai đực đang cúi đầu ăn cỏ ở đằng xa.

Đây là một con nai đực trưởng thành, trên đầu có hai chiếc sừng hươu phân nhánh, dài khoảng 1 mét.

Khi còn cách con nai đực khoảng 5 mét, hổ mẹ thả Kiều Nghệ xuống.

Kiều Nghệ biết hổ mẹ chuẩn bị săn bắt con nai này. Cô hồi hộp đến mức không dám động đậy, sợ quấy rầy con nai.

Hổ mẹ dường như rất hài lòng với sự cẩn thận của con non, cúi đầu liếm liếm bộ lông hơi rối vì gió thổi trên đầu tròn của cô.

Kiều Nghệ không đáp lại hổ mẹ mà ngoan ngoãn ngồi xổm trên cỏ, mắt sáng quắc nhìn con nai đực đang quay lưng về phía họ ăn cỏ.

Sau khi vuốt phẳng bộ lông hơi rối của Kiều Nghệ, hổ mẹ lúc này mới quay đầu nhìn về phía con nai đực, chậm rãi, uyển chuyển nhẹ nhàng bước về phía nó.

Chân trước của hổ mẹ hơi hạ thấp, vào tư thế săn mồi, từng bước tiếp cận con nai.

Bốn mét…..

Ba mét…..

Hai mét…..

Khi hổ mẹ ngày càng đến gần con nai, tim Kiều Nghệ như nghẹn lại ở cổ họng, cô khẩn trương tột độ, mắt không rời nhìn chằm chằm hổ mẹ.

Lúc này, dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc. Con nai đực đang cúi đầu ăn cỏ giật giật tai, hình như cảm nhận được điều gì đó mà quay đầu lại. Phát hiện con Bạch Hổ lớn đang từng bước áp sát, nó kinh hãi tại chỗ nhảy lên, cất chân bỏ chạy.

Nó động, hổ mẹ cũng động.

Thân hình mạnh mẽ như mũi tên bắn ra khỏi cung, nhanh chóng lao lên.

Chỉ thấy hổ mẹ đuổi kịp phía sau con nai, móng vuốt sắc bén hung hăng vồ vào mông con nai, một miệng vết thương đẫm máu hiện ra.

Con nai đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, tốc độ chạy trốn không giảm mà còn tăng lên.

Hổ mẹ cũng nhờ lực vồ vào mông con nai mà đột nhiên nhảy lên, miệng hổ há rộng, tấn công mạnh mẽ và chính xác vào cổ họng con nai, khống chế hành động của nó.

Hổ mẹ và con nai cùng nhau ngã vật xuống đất. Con nai bị hổ mẹ cắn vào cổ họng vẫn không ngừng giãy giụa.

Dần dần, sự giãy giụa của con nai càng lúc càng yếu đi, chẳng mấy chốc nó ngừng hẳn, tứ chi thỉnh thoảng co giật vài cái.

Trước kia Kiều Nghệ từng xem phim tài liệu về cảnh hổ săn mồi trong thế giới động vật, nhưng xem trên TV và tận mắt chứng kiến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cô đã chịu một cú sốc không nhỏ, khắc sâu nhận ra Bạch Hổ lớn trước mắt không chỉ là hổ mẹ hiền từ mà còn là một kẻ săn mồi đỉnh cấp hung mãnh của tự nhiên.

Con nai đực đã hoàn toàn im lặng, nhưng hổ mẹ vẫn cắn chặt cổ họng nó không buông.

Ba phút sau hổ mẹ buông miệng, ngước mắt nhìn con non vẫn đang ngơ ngác ngồi xổm ở đằng xa, khẽ gầm một tiếng.

Kiều Nghệ như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, bước những bước chân ngắn nhỏ đi về phía hổ mẹ.

Khi khoảng cách rút ngắn, mùi máu tươi càng thêm nồng nặc.

Kiều Nghệ không thể diễn tả được cảm xúc của mình, chỉ phức tạp nhìn con nai đực đã chết.

Hổ mẹ thấy con non đến gần, lúc này mới cúi đầu, dùng móng vuốt sắc bén xé toạc phần mông bị thương của con nai, để lộ phần thịt non dưới lớp da.

“Rống ——”

Làm xong, hổ mẹ ngẩng đầu rống lên một tiếng với Kiều Nghệ.

Kiều Nghệ hiểu ý hổ mẹ, nó đang muốn mình ăn phần thịt non ở mông con nai đực!

Nhưng đã tận mắt chứng kiến cảnh con nai bị săn bắt, Kiều Nghệ lúc này vẫn chưa thích ứng được, không thể nào ăn nổi.

Cô lắc lắc cái đầu tròn, dùng hành động từ chối hổ mẹ.

Không không không, mẹ tự ăn thì tốt hơn.

Hổ mẹ trợn mắt, hoàn toàn không cho Kiều Nghệ từ chối. Nó dùng mũi hích hích vào mông nhỏ của Kiều Nghệ. Cô không kịp phòng bị, theo lực đẩy của hổ mẹ mà mặt dúi vào mông con nai, mặt dính đầy máu.

Kiều Nghệ: “…”

Mẹ à, có ai như mẹ lại hại con mình thế này không?

Kiều Nghệ giãy giụa bò dậy, bất đắc dĩ liếc nhìn hổ mẹ một cái.

Hổ mẹ không cảm nhận được sự oán hận của con mình, nó nâng móng vuốt lên lười biếng liếm láp vết máu trên đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kiều Nghệ, dường như muốn bảo cô nhanh lên ăn cơm.

Kiều Nghệ càng thêm bất đắc dĩ, quay đầu nhìn bãi thịt máu trước mặt. Sau khi tự trấn an mình đủ kiểu, cô căng da đầu, cúi xuống dùng chiếc răng sữa nhỏ xíu cắn.

Mùi máu tươi lập tức lan tỏa khắp khoang miệng. Kiều Nghệ cố nén cơn buồn nôn, dùng sức cắn xé.

Một lúc lâu sau Kiều Nghệ mới xé được một miếng thịt nhỏ, cố gắng nhai nuốt thứ trong miệng.

Lần này hổ mẹ cuối cùng cũng hài lòng, cúi đầu liếm đi vết máu trên đầu cô như thể đang cổ vũ con non.

Kiều Nghệ bị hổ mẹ liếm đến nghiêng ngả. Nuốt được một miếng xong, cô lại tiếp tục cắn xé miếng thứ hai.

Hổ mẹ thấy vậy lặng lẽ nhìn Kiều Nghệ vài giây, sau đó mới ngồi xuống cạnh cô, thúc giục.

Răng nanh của hổ mẹ sắc bén, tốc độ nhai nuốt rất nhanh. Nó đã gần ăn xong một nửa con nai, còn Kiều Nghệ vẫn đang vật lộn với miếng thịt thứ tư.

Nửa giờ sau, Kiều Nghệ cảm thấy miệng há đến mỏi nhừ, răng sữa cắn đến rã rời. Trong khi đó hổ mẹ đã ăn no, nhàn nhã liếm láp những mẩu thịt còn sót lại trên xương con nai, thỉnh thoảng hứng lên lại cắn thêm một miếng.

Kiều Nghệ ngưỡng mộ đến muốn khóc, bao giờ cô mới có thể lợi hại như hổ mẹ đây!

Trong thời gian ngắn chắc là không thể. Cô đành biến nỗi buồn thành sức mạnh, “ngao ô” một tiếng, chiếc răng sữa cắn vào miếng thịt non, cả tứ chi cùng dùng sức cắn xé.

“Hô ——”

“Hô hô ——”

Một âm thanh trầm thấp vọng lại từ đằng xa.

Đôi tai tròn nhỏ trên đầu Kiều Nghệ giật giật. Cô còn chưa kịp phản ứng thì con hổ mẹ đã ăn no lập tức đứng dậy, vẻ lười biếng vừa nãy biến mất, cảnh giác nhìn về một hướng nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play