Ăn no nê xong, Kiều Nghệ cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, chờ đợi sau khi hổ mẹ ra ngoài kiếm ăn sẽ quấn lấy nó đòi đi cùng.

Nhưng lúc Kiều Nghệ ngồi, cái đầu nhỏ gật gù liên tục, có một lần còn loạng choạng ngã xuống đất, vẫn không thấy hổ mẹ có ý định ra ngoài.

Chẳng lẽ hôm nay hổ mẹ không đi?

Mang theo nghi hoặc này, Kiều Nghệ nằm rạp xuống đất, định chợp mắt một lát. Ai ngờ vừa nhắm mắt, cô đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Lúc này, con hổ mẹ vẫn luôn lười biếng cuối cùng cũng tỉnh táo. Đầu tiên nó dùng mũi cọ cọ vào cái bụng tròn vo của con non, sau đó mới lặng lẽ rời khỏi nhà.

Khi Kiều Nghệ tỉnh dậy, hổ mẹ đã chuẩn bị sẵn những miếng thịt nhỏ và đẩy chúng đến trước mặt cô.

Cô ngơ ngác nhìn, sau đó mới nhận ra hổ mẹ đã ra ngoài khi mình ngủ!

Đáng ghét, ngay cả lão hổ cũng biết tranh thủ lúc con non ngủ để trộm ra khỏi nhà!

Kiếp trước làm người, Kiều Nghệ tốt hơn nhiều.

Không cần hổ mẹ thúc giục, cô buồn bã cúi đầu cắn miếng thịt tươi trên mặt đất, chiếc răng sữa nhỏ xíu cố gắng xé rách.

Hừ, ngày mai cô sẽ rút kinh nghiệm, nhất định phải quấn lấy hổ mẹ bắt nó dẫn mình ra ngoài!

Với quyết tâm đó, ngày hôm sau Kiều Nghệ tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn.

Sau khi ăn no, cô không quấn quýt chơi đùa quanh hổ mẹ như thường lệ mà nằm im một chỗ, nghỉ ngơi lấy sức.

Hổ mẹ thấy vậy, không hiểu con mình làm sao, dùng mũi hích hích Kiều Nghệ, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng trầm thấp, dường như đang hỏi cô có chuyện gì.

Để trấn an hổ mẹ và nói cho nó biết mình không sao, Kiều Nghệ nằm liếm liếm mặt hổ mẹ.

Đến giữa trưa, Kiều Nghệ nhanh chóng ăn xong bữa trưa, sau đó giả vờ mệt mỏi mà nằm rạp xuống đất khép mắt lại.

Hổ mẹ nào biết con mình đang nghĩ gì. Nó đợi một lát, cảm thấy con non chắc sẽ không tỉnh, vì thế nó bò dậy định bụng bây giờ sẽ ra ngoài kiếm ăn.

Nhưng hổ mẹ không hề hay biết, khi nó đứng dậy, đôi tai tròn nhỏ xù xì của Kiều Nghệ đã giật giật. Sau đó cô mở mắt, đôi mắt xanh nhạt không còn chút buồn ngủ nào.

“Ngao!”

Kiều Nghệ dùng hết sức lực toàn thân kêu lên một tiếng. Đuôi hổ mẹ khựng lại giữa không trung, quay đầu nhìn. Nó thấy con non mà nó tưởng đã ngủ say đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình.

“Ô!” Mẹ ơi, mang con ra ngoài! Mang con ra ngoài!

Kiều Nghệ bước những bước chân ngắn ngủn, vội vã tiến về phía hổ mẹ. Giữa đường, chân trái sau của cô vướng vào chân phải sau, “rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Cũng may lông cô dày nên khi ngã xuống đất cũng đỡ đau phần nào.

“Ô ô ——”

Tiếng kêu của Kiều Nghệ vừa non nớt vừa gấp gáp, tiếc là hổ mẹ không hiểu ý cô. Nó chỉ mở to đôi mắt xanh nhạt giống hệt Kiều Nghệ nhìn cô một hồi lâu, sau đó há miệng ngậm lấy gáy Kiều Nghệ, mang cô trở về.

Sau khi thả Kiều Nghệ xuống, hổ mẹ dường như đã hết ý định ra ngoài, ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Đây không phải là kết quả Kiều Nghệ muốn. Cô cuống quýt kêu lên một tiếng với hổ mẹ, thấy nó không lay chuyển, đành phải vòng ra sau hổ mẹ rồi cắn vào đuôi nó, cái mông nhỏ nhếch lên, dùng sức kéo về phía cửa sổ.

Đồng thời cổ họng cô còn phát ra tiếng kêu non nớt khe khẽ, dường như đang ám chỉ điều gì.

Hổ mẹ chẳng mảy may để ý đến hành động của con non. Chút sức lực này của con non đối với nó chẳng khác nào gãi ngứa.

Một lúc lâu sau, miệng Kiều Nghệ đã mỏi nhừ nhưng hổ mẹ vẫn bất động như núi.

Không còn cách nào, Kiều Nghệ đành buông miệng, đôi mắt xanh nhạt dường như phủ một lớp hơi nước, uất ức nhìn hổ mẹ.

“Ô ô ——” Mẹ ơi, sao mẹ không mang con ra ngoài?

“Rống ——”

Hổ mẹ cũng rống lên một tiếng như đang hỏi cô muốn làm gì.

Kiều Nghệ vừa nghe, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, vội vàng chạy về phía cửa sổ.

Chưa bước được vài bước, Kiều Nghệ đã cảm thấy lưng nặng trĩu. Cả người hổ mất kiểm soát mà nằm rạp xuống đất.

Cô quay đầu lại, phát hiện hổ mẹ đã đi tới, bàn chân thịt to và dày của nó ấn lên lưng cô. Lực không mạnh nhưng đủ để ngăn chặn cô, khiến cô không thể cử động.

“Ô ô ——” Mẹ ơi! Mau thả con ra!

Hổ mẹ im lặng nhìn con non một hồi. Khi Kiều Nghệ bắt đầu ngọ nguậy như sâu róm để cố gắng trốn thoát, nó mới rời chân ra.

Sau khi được tự do, Kiều Nghệ bám riết không tha chạy về phía cửa sổ.

Điều bất ngờ là lần này hổ mẹ không hề ngăn cản cô.

Khi Kiều Nghệ đứng dưới cửa sổ, hổ mẹ vẫn ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô.

“Ô ô ——” Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?

Vẻ khác thường của hổ mẹ khiến Kiều Nghệ bất an. Cô thầm nghĩ có phải mình đã quá ồn ào nên hổ mẹ không muốn phản ứng lại mình không?

Nghĩ vậy, Kiều Nghệ đột nhiên hoảng hốt.

Từ khi cô vừa mở mắt nhìn thấy hổ mẹ, cho đến gần hai tháng được hổ mẹ chăm sóc, trong lòng cô đã thực sự coi hổ mẹ như mẹ ruột. Thấy nó vẫn không nhúc nhích nhìn mình thì Kiều Nghệ hối hận, khẽ kêu vài tiếng, cố gắng khiến hổ mẹ đáp lại mình.

Cũng may, hổ mẹ không phải thật sự không muốn phản ứng với con non của mình. Nó đang suy nghĩ xem có nên mang con non ra ngoài không.

Nó đứng dậy, lười biếng bước về phía Kiều Nghệ, cúi đầu liếm liếm cái đầu nhỏ của cô.

Thấy vậy, Kiều Nghệ vội vàng liếm đáp lại, cổ họng còn phát ra tiếng nức nở mơ hồ.

Mẹ! Mẹ! Mẹ! Mẹ không giận con nữa ạ?

Liếm láp một lát, hổ mẹ cũng đã nghĩ kỹ. Lúc Kiều Nghệ còn đang đắm chìm trong sự thoải mái khi được liếm lông, nó há miệng ngậm lấy gáy cô, lùi lại vài bước, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra cửa sổ.

Kiều Nghệ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Đến khi nhìn rõ, cô phát hiện hổ mẹ đã ngậm mình ra ngoài!

Tuyệt vời quá!

Cuối cùng hổ mẹ cũng ngậm cô ra ngoài!

Kiều Nghệ kiềm chế cảm xúc kích động, ngoan ngoãn để hổ mẹ ngậm. Đôi mắt trong veo như lưu ly của cô tròn xoe nhìn xung quanh, giống như Lưu bà ngoại dạo Đại Quan Viên, ngắm nghía khung cảnh khắp nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play