Trong xe lúc này chỉ còn lại ba người, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. May mà lúc này âm thanh của phó quan Chu vang lên qua tai nghe:

“Khi cô dẫn đường, nhân lúc hiện tại còn thời gian, coi có thể đánh dấu trước hai lính gác.”

“Tốt, nhưng hiện tại tinh thần lực của tôi tạm thời chỉ có thể đánh dấu một lính gác, người còn lại tôi sẽ cố gắng làm quen với tinh thần thể của anh ta.”

Thời Niệm nhìn về phía vị trí điều khiển của Lạc và Lộ Ảnh ở một bên, cô nên đánh dấu ai đây?

“Cấp bậc tinh thần lực của hai người là bao nhiêu? Tinh thần thể là gì?” Thời Niệm hỏi.

Lạc đang điều khiển xe tự động, lúc này rời khỏi vị trí điều khiển, Thời Niệm phát hiện anh ta cao hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Mặc áo khoác gió màu đen, thân hình càng thêm cao gầy, thanh mảnh.

“Tôi và Lộ Ảnh đều đang ở giai đoạn bình cảnh của cấp A.” Lạc nheo mắt lại, một con quạ đen bất ngờ bay ra từ sau lưng anh ta, lượn một vòng quanh khoang xe rồi đậu lại trên vai anh, “Quái vật, đừng giả vờ ngủ.”

Tinh thần thể của Lạc là quạ đen, vậy… còn Lộ Ảnh thì sao? Thời Niệm nhìn sang Lộ Ảnh, người đang từ từ mở mắt.

“Cô chỉ có thể đánh dấu tôi.” Lộ Ảnh tháo mặt nạ bảo hộ ra.

“Ha, không giả bộ nữa à? Tôi đã nói là cậu không chịu nổi đâu.” Lạc cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

“……” Thời Niệm tối sầm mặt lại.

Tên Lạc này thật sự rất thiếu tôn trọng người khác.

Thời Niệm đứng dậy, vừa mới nhấc chân lên đã phát hiện lòng bàn chân bị một bóng đen dính chặt lấy, thế nào cũng không nhúc nhích được. Cái bóng đen dưới chân cô dường như có sinh mệnh, đang tiến hành quá trình phân bào nhiễm sắc thể, một cái bóng dáng mới giống hệt như đúc đang mọc ra từ cái cũ.

Gần như theo bản năng, cô triệu hồi tinh thần thể của mình, dùng dây đằng quấn lấy cẳng chân, mà thứ dịch nhầy bò từ đế giày lên kia sau khi tiếp xúc với dây đằng thì từ từ rút lui. Thời Niệm cảm nhận được chúng đang cảm nhận — cảm nhận tất cả những gì thuộc về cô.

“Cô rất hợp với tôi.” Lộ Ảnh chậm rãi đứng dậy, “Đánh dấu tôi có thể bù đắp điểm yếu trong tinh thần lực của cô, để không đến mức yếu ớt tới nỗi không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Mức độ phù hợp…

Chỉ cần tiếp xúc gần là có thể cảm nhận được mức độ phù hợp sao? Thật đặc biệt — tinh thần thể đúng là thần kỳ.

“Được rồi, lần này nhường cho cậu vậy.” Lạc trở lại chỗ ngồi, tuy có chút không cam lòng nhưng mức độ phù hợp giữa lính gác và người dẫn đường là quan trọng nhất. Nếu Lộ Ảnh đã mở lời, thì chứng tỏ Thời Niệm chính là người dẫn đường có mức độ phù hợp cao nhất với anh ta từ trước đến giờ.

Loại mức độ phù hợp như vậy không chỉ có thể bù đắp thiếu sót trong chiến đấu mà còn có thể trong thời gian ngắn tăng cường mức tinh thần lực của cả hai, đối với hai bên đều là một chiến thắng.

“Tiểu thư dẫn đường, tôi bắt đầu đây.” Lộ Ảnh một tay chống vào ghế, cúi người ôm Thời Niệm vào lòng.

Thời Niệm lập tức có chút hoảng loạn — rốt cuộc ai mới là người dẫn đường? Ngay khi cô đang thất thần, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên giữa trán cô. Cô căng thẳng nắm chặt vạt áo anh, rơi vào cảnh giới tinh thần.

Là một căn phòng, phía trên là một bó đèn hội tụ khổng lồ, từ trần nhà chiếu xuống. Thời Niệm đứng giữa trung tâm, chỉ có một nguồn sáng duy nhất, nhưng lại tạo ra tám cái bóng. Tám cái bóng lập tức biến thành các loại đồ án khác nhau, liên tục biến hóa, cuối cùng biến thành tinh thần thể của Thời Niệm — dây đằng.

Dây đằng đen nhánh như chất lỏng mềm mại bay múa trong không trung, như muốn nuốt lấy cô. Thời Niệm lấy lại tinh thần, đưa tay ra, từ lòng bàn tay mọc ra những sợi dây đằng màu xanh biếc, từ từ vươn về phía chất lỏng đen kia.

Phòng tuyến tinh thần của đối phương cực kỳ cao, mỗi khi dây đằng sắp chạm vào chất lỏng đen thì nó lại linh hoạt tránh đi. Thời Niệm nhất thời không biết làm sao cho phải.

【Hệ thống: Tiểu Niệm Niệm, tinh thần thể của cô hình như thô hơn rồi đấy…】

Hử?

Thời Niệm nhìn kỹ dây đằng mọc ra từ lòng bàn tay, phát hiện quả thật đã có chút biến đổi nhỏ — phần thân dường như to hơn, mép lá xuất hiện răng cưa sắc nhọn dị thường.

【Hệ thống: Có thể là do trong quá trình tinh lọc Thần Hi, không chỉ tăng cường tinh thần lực của cô, mà còn nâng cao thuộc tính của tinh thần thể.】

【Tôi biết cách đối phó với đám hắc dịch này rồi.】

Dây đằng từ bốn phía mọc ra, như một cái lồng bao trùm. Đám hắc dịch có vẻ bối rối, bắt đầu bỏ chạy về phía vách tường, nhưng đã quá muộn. Dây đằng như tơ tằm quấn quanh chúng, chỉ trong chớp mắt, vài nhánh dây như lưỡi dao từ trung tâm kén chém đám hắc dịch ra từng mảnh, rơi đầy đất.

Thời Niệm bước lên một bước, dây đằng dưới chân cô điên cuồng lan rộng, trong nháy mắt mọc đầy căn phòng, trông như một thảm cỏ xanh mướt dạt dào sức sống.

Dưới sự vuốt ve của dây đằng, đám hắc dịch bình tĩnh trở lại.

【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ đã thành công tinh lọc một lính gác cấp A, nhận được phần thưởng như sau: 200 điểm tinh thần lực (còn thiếu 1550 điểm để đạt cấp B)】

【Hệ thống: Nhận thêm phần thưởng thuộc tính — Hắc Ảnh Cường Hóa】

“Ưm.”

Thời Niệm cảm nhận được có vật nặng đè lên người, mở mắt ra thì thấy Lộ Ảnh cả người đang nằm sụp lên ngực cô, thở dốc dữ dội. Cô đưa tay gạt mái tóc trắng trên trán anh, đôi mắt xinh đẹp của anh lúc này đã hiện lên tia đỏ đầy sung huyết, trông có chút đáng sợ.

“Anh còn ổn chứ?”

“Hắn đang phê rồi.” Lạc nhàn nhạt đáp.

……

“Tôi khuyên cô lúc này đừng động vào hắn. Lính gác không có khả năng kiểm soát bản thân như cô nghĩ đâu.”

Thời Niệm thu tay về, một lúc sau, Lộ Ảnh tự mình ngồi dậy, dựa người vào một bên ghế, điều chỉnh hơi thở, chỉ là tay phải vẫn nắm chặt tay Thời Niệm không buông.

Ngay sau đó, bên cổ Lộ Ảnh hiện lên một dấu ấn — là một dây đằng đang sinh trưởng hướng về phía trước, ánh lên sắc hồng nhàn nhạt. Anh khẽ dùng lòng bàn tay vuốt qua chỗ da đó, cảm nhận hơi ấm từ nó.

Lạc quay đầu lại liếc nhìn, con quạ đen trên vai anh bay đến trước mặt Thời Niệm. Cô đưa tay, triệu hồi ra một nhánh dây đằng, con quạ đen liền đáp xuống đó, nhảy nhót vui vẻ.

“Không có tiền đồ.”

“Quạ quạ.” Con quạ kêu lên một tiếng.

Xe đột nhiên xóc nảy, Thời Niệm hơi hoảng sợ, mò mẫm mãi cũng không tìm ra đai an toàn.

“Ngồi vững nhé, sắp đi vào đường hầm rồi.” Lạc đẩy cần số xuống, nghiêm túc điều khiển xe.

Không biết từ lúc nào, Lộ Ảnh đã khôi phục bình thường, một tay kéo Thời Niệm đang lắc lư vào lòng. Hắc ảnh biến thành chiếc gối mềm đỡ lấy thắt lưng cô, cảm giác như đang nằm trên giường.

“Thoải mái chứ?” Anh nhìn cô.

Thời Niệm gật đầu.

Những lính gác này, sau khi được tinh lọc, ánh mắt đều trong trẻo hẳn lên.

Lại một đợt xóc nảy, xe lao ra khỏi đường hầm. Khung cảnh ngoài cửa sổ lập tức thu hút ánh mắt Thời Niệm — là một thành phố, đường phố tấp nập xe cộ.

Khi còn bị nhốt trong trung tâm khai thông, cô gần như đã quên mất đây là một hành tinh nhân loại giống Trái Đất. Lạc chuyển sang chế độ điều khiển thủ công, thành thạo điều chỉnh thiết bị.

Thời Niệm chui ra khỏi lòng Lộ Ảnh, bị màn hình lớn bên ngoài cửa sổ hấp dẫn. Trên đó là hình ảnh một cô gái diễm lệ, mặc váy dài đỏ sậm, tay trái cầm quyền trượng màu vàng, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế pha lê phủ đầy hoa hồng, nở nụ cười nhàn nhạt.

“8 giờ tối nay, nữ thần dẫn đường Ninh Diễm sẽ cùng toàn thể người dân hẹn gặp trong lễ hội Hoa Hồng.”

“Lễ hội Hoa Hồng…” Thời Niệm lẩm bẩm.

“Truyền thống của tinh cầu Na Uy Na, mỗi năm vào thời điểm này đều tổ chức lễ hội Hoa Hồng ở trung tâm thành phố. Khi đó toàn bộ đường phố sẽ được rải đầy hoa hồng.” Đôi mắt Lộ Ảnh ánh lên vẻ xúc động.

“Thật xa xỉ.” Thời Niệm không kìm được cảm thán.

“Ha, chẳng qua là một mánh lới kinh doanh thôi. Ba của Ninh Diễm là Giám đốc Sở Khai Thông số 93. Năm nay Liên Bang tổ chức giải đấu tranh bá, rất có thể sẽ dốc toàn lực ủng hộ Ninh Diễm tham gia. Việc đầu tư lớn vào lễ hội lần này chính là để tạo thế cho cô ta.” Lạc vừa đóng kết nối cửa nội bộ và tai nghe trung tâm, vừa không nhịn được mà châm biếm. Nói xong lại liếc nhìn Lộ Ảnh.

“Có đáng không?” Tham gia giải đấu Liên Bang mà cũng phải loanh quanh phức tạp như vậy, Thời Niệm thật không ngờ.

“Chỉ cần được quý tộc chú ý đến trong giải đấu thì người dẫn đường có thể thoát khỏi thân phận dân thường nơi biên giới. Cô nói xem có đáng không?” Lạc trợn mắt.

“Không phải thi đấu đều dựa vào thực lực sao?” Thời Niệm tò mò hỏi.

“Thực lực chỉ là một phần. Một tinh cầu cuối cùng chỉ có thể chọn ra một đội ngũ tham gia, mà trong mỗi đội lại chỉ có một người dẫn đường. Giải đấu tranh bá của Liên Bang nói trắng ra chính là cuộc thi giữa các người dẫn đường.” Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Danh tiếng, gia thế, tiềm lực, hậu trường — tất cả đều quan trọng.”

“Có tinh cầu nào lại không mong có được một đại diện hoàn mỹ để quảng bá cho mình chứ?”

Thời Niệm như bừng tỉnh ngộ. Không trách được trên màn hình lại viết “nữ thần dẫn đường”.

Tiêu chuẩn chọn người dẫn đường của dân chúng tinh cầu Na Uy Na là một sự kết hợp hoàn mỹ với hình tượng nữ thần hoa hồng. Chỉ cần đi theo hướng này thì không lo không có người ủng hộ…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play