“Mục tiêu cuối cùng từng xuất hiện tại trang viên Kinh Cức, tín hiệu rất yếu, khó truy dấu.”
(Tên trang viên nghe kì cục kẹo ha)
Âm thanh của Phó quan Chu truyền qua tai nghe. Thời Niệm mở quang não để xem kế hoạch tác chiến do bộ hành chấp gửi đến. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong mắt cô là Ngụy Lăng – hình ảnh 3D thực tế ảo, chuyển động toàn cảnh không góc chết, kèm theo cả nhạc nền.
“Tôi là Ngụy Lăng.” Giọng điệu mang theo chút mất kiên nhẫn.
Có thể tưởng tượng được hắn đã bị ép quay video này thế nào.
Nói thật, hắn hoàn toàn khác với hình ảnh trong tưởng tượng của Thời Niệm về một lính gác cấp S. Trong đầu cô, lính gác cấp S thường là kiểu nhân vật lạnh lùng, ngầu lòi, bốc đồng, kiêu ngạo như trong manga anime. Nhưng người trước mắt lại có gương mặt tuấn tú thanh nhã, khí tức sát phạt cực kỳ nhạt nhòa, mái tóc dường như vừa mới cắt tỉa, đuôi tóc lấp lánh ánh bạc, đồng tử đen sâu thẳm như không thấy đáy, môi mỏng mím chặt, ánh mắt bình thản nhưng mang theo khí chất mạnh mẽ của một cường giả.
“Đây là Ngụy Lăng sao?” Thời Niệm không nhịn được lẩm bẩm.
“Trông chẳng khác gì người bình thường đúng không?” Lạc cười, “Nhưng để tôi nhắc trước, hắn có biệt danh là chó điên đấy, đã điên lên thì ngay cả người nhà cũng không tha.”
Chó điên? Thời Niệm tiếp tục tra cứu dữ liệu. Linh thể của hắn là… biến dị loài sói, cũng thuộc họ nhà chó.
“Lần xuất hiện gần nhất của Ngụy Lăng là ở trang viên Kinh Cức, nằm tại trung tâm phố, trùng với đêm nay là lễ hội hoa hồng được tổ chức long trọng. Để buổi lễ diễn ra thuận lợi, mọi người phải khống chế được Ngụy Lăng.” Phó quan Chu tiếp tục nói, “Tôi cùng các nhân viên khác sẽ bố trí hàng rào phòng ngự ở ngoài trung tâm để tránh đánh rắn động cỏ.”
“Bên trong trang viên Kinh Cức đang tổ chức các hoạt động sôi nổi thuộc lễ hội. Chút nữa, người dẫn đường sẽ đưa cô trà trộn vào đám đông, dò tìm vị trí của Ngụy Lăng. Lạc và Lộ Ảnh sẽ yểm trợ bên ngoài, trừ khi tình huống đặc biệt, tuyệt đối không được dễ dàng triệu hồi linh thể, tránh bị Ngụy Lăng phát hiện.”
“Rõ.” Thời Niệm khẽ sờ tai nghe.
Xe dừng sau một chiếc xe tải chất đầy rác, xung quanh vắng vẻ không người. Ba người lần lượt xuống xe, hòa vào dòng người đông đúc.
Na Uy Na Tinh quanh năm khí hậu âm u, thậm chí hôm nay tuyết còn đang rơi. Cả con phố lại vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng trước mắt như bước ra từ truyện cổ tích, tuyết rơi xuống mặt đất chưa được vài giây liền bị robot quét sạch, giữ cho mặt đường luôn khô ráo và sạch sẽ. Tất cả hoàn toàn đối lập với con hẻm đầy rác họ vừa đi qua. Chỉ cần bước vào trung tâm thành phố, thì cứ như bước vào một thế giới khác.
Thời Niệm đi trước, Lạc và Lộ Ảnh chia ra theo sau. Dòng người đông đúc tách họ ra. Cô điều chỉnh vòng dò xét trên cổ tay, truyền số liệu về tổng bộ, rồi quay đầu nhìn Lộ Ảnh và Lạc. Lộ Ảnh cũng đang nhìn cô, hai người chạm mắt một thoáng. Lạc thì đang hứng thú dạo quanh các quầy hàng nhỏ.
“Có tín hiệu, nằm trong trang viên Kinh Cức.”
Thời Niệm chú ý thấy đám đông đang náo động hướng về một nơi, mũi tên chỉ hướng đúng là trang viên Kinh Cức. Nghe kỹ thì dường như họ đang bàn tán về sự kiện gì đó.
“Họ đang nói gì vậy? Hoa sử gì đó? Còn rút thăm trúng thưởng là sao?” Thời Niệm khẽ hỏi qua tai nghe.
“Mỗi năm trong lễ hội hoa hồng đều chọn ra một người làm ‘hoa sử’. Người đó sẽ là người ném bó hoa hồng đầu tiên, khai mạc lễ hội.” Lộ Ảnh lại giải thích.
“Vậy chọn bằng cách nào? Rút thăm à?”
“Ngốc thật. Cô nhìn tấm bảng điện tử bên kia đi, năm nay chủ đề là cosplay đội canh gác.” Giọng Lạc có chút khinh thường. “Bọn người sống trong khu an toàn này cả ngày mơ tưởng được trải nghiệm cuộc sống kích thích như lính gác dẫn đường. Thử ném họ vào khu ô nhiễm xem, chạy còn nhanh hơn ai hết.”
Thời Niệm không đáp, đứng ngây ra giữa đám người. Cô từng tưởng trang viên Kinh Cức sẽ là một biệt thự kiểu Tây, trồng đầy hoa hồng. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô câm nín.
Bên ngoài trang viên là một mái vòm trong suốt như quả cầu pha lê khổng lồ bao trùm toàn bộ kiến trúc. Bên trong là vô số tầng lớp kiến trúc tường chắn xếp chồng, như một đóa hoa hồng khổng lồ đang chờ nở rộ. Ở đỉnh kiến trúc, một cột La Mã khổng lồ đâm xuyên từ trung tâm lên tới đỉnh mái vòm, leo đầy cây leo, điểm cuối là vô số đóa hoa hồng đỏ máu – đủ mọi kích cỡ, chen chúc sát vào nhau, phủ kín cả bầu trời.
Tín đồ đứng bên ngoài nhà nguyện của họ, cầu nguyện và hành lễ.
“Uống nhiều nước hoa hồng vào, phù hộ mình sinh được một người dẫn đường ha ha.”
“Nhanh lên mà cầu nguyện, năm nay mong được tăng lương.”
“Hy vọng tôi sẽ thăng chức.”
“Cầu mong nữ thần hoa hồng phù hộ, đừng để ô nhiễm lan đến gần nhà tôi.”
“Năm nay hoa sử nhất định là tôi!”
Vô số nguyện vọng truyền đến tai Thời Niệm, khiến cô cuối cùng cũng cảm nhận được niềm tin tôn giáo ở nơi này. Dù bản thân cô là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, không tin vào thần linh.
“Phi, cái nước hoa hồng này có pha nước lã à?” Giọng Lạc vang lên trong tai nghe.
Thời Niệm bước lên băng chuyền dẫn vào trang viên Kinh Cức, quay đầu lại thì thấy Lạc đang xếp hàng ở cuối, tay cầm một chai thủy tinh đựng chất lỏng màu rượu đỏ. Ở lối thoát hiểm còn có người đàn ông đang hét lớn:
“Này! Mày chưa trả tiền đó! Định ăn quỵt hả!”
“Nước hoa hồng này có mùi vị gì?” Khóe miệng Thời Niệm co giật, tò mò hỏi.
Ống tay áo bên trái khẽ bị kéo. Thời Niệm quay lại, thấy Lộ Ảnh đứng cạnh, đưa cho cô một lọ nước hoa hồng có cắm ống hút.
“Nếm thử đi.”
Cô vừa định đưa tay cầm lấy, Lộ Ảnh đã đặt ống hút lên môi cô. Cô cúi đầu cắn nhẹ, hút một ngụm. Ban đầu không có vị gì, nhưng sau khi nuốt xuống thì lan tỏa chút vị ngọt nhạt và mùi hương hoa hồng. Tuy nhiên, mùi khá lạ, giống như tinh dầu bị pha loãng.
“Ngon không?” Lộ Ảnh nhìn môi cô chằm chằm hỏi.
“Ừm… cũng được.” Thời Niệm gật đầu.
“Đội trưởng Thần, mệnh anh thật khổ.” Lạc nhìn bóng hai người, thở dài lắc đầu.
… Thời Niệm mặt đầy hắc tuyến.
Phía trước dòng người dừng lại, Thời Niệm và Lộ Ảnh bước xuống băng chuyền. Một nhân viên mặc váy hoa hồng đỏ đậm giơ tay quét qua trước mặt họ. Trong quang não của Thời Niệm hiện lên một thông báo mới chờ xác nhận.
“Xin hãy làm theo hướng dẫn trong sổ tay hoạt động để hoàn tất thao tác. Chúc quý khách may mắn.”
Thời Niệm vừa đi theo hàng, vừa xem sổ tay. Trình tự còn rất dài: đầu tiên là thực hiện thí nghiệm phân hóa giữa người dẫn đường và lính gác, sau đó dựa vào vật trang trí để phân biệt, người dẫn đường có thể chủ động tìm lính gác để tổ đội, không giới hạn số người. Sau khi lập đội, họ có thể tự do đi lại trong trang viên Kinh Cức để tìm kiếm mô hình sinh vật ô nhiễm, tiêu diệt chúng để tích lũy điểm. Đội có điểm số cao nhất sẽ thắng. Mọi thứ được làm vô cùng thật.
Phần thưởng cho người dẫn đường là trở thành hoa sử, còn lính gác sẽ nhận được phần thưởng 2 triệu đồng liên bang.
“Vậy thà làm lính gác còn hơn.” Thời Niệm lẩm bẩm.
“Thí nghiệm phân hóa ở đây chỉ là trò may rủi, kết quả sinh ra ngẫu nhiên, có khi cô lại thành lính gác.” Lộ Ảnh nói.
“Này huynh đệ, sao trước giờ tôi không biết cậu lại nói nhiều vậy?” Lạc cười nhạo, tiếng cười lẫn trong âm thanh ồn ào, vang lên trong tai nghe có chút chói tai.
Sắc mặt Lộ Ảnh lạnh xuống.
Thời Niệm cảm thấy không khí có chút căng, vừa định lên tiếng thì vòng dò xét trên cổ tay rung lên.
“Tín hiệu đang đến rất gần.”