Năm thứ 103 của kỷ nguyên mới, tại hành tinh Na Uy Na Tinh, khu khai thông số 93, thực đường số 2.
“Hôm nay ngay cả đồ ăn liền hay nước lọc cũng không có, chi bằng đi uống dinh dưỡng dịch còn hơn.”
“Tôi thấy vẫn còn ổn mà, ở cái nơi quỷ quái thế này thì có đồ ăn cũng chẳng nên chọn lựa gì, cũng đâu phải đang ở Bạch Tháp.”
Hai người kia vừa than vãn vài câu, vừa cam chịu bưng khay thức ăn rời đi. Thời Niệm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khay thức ăn của họ. Đó thực sự không thể gọi là đồ ăn – một khối dịch thể màu nâu đã bị nấu đến nỗi không thể phân biệt nổi nguyên liệu ban đầu, lớp ngoài còn phủ lên một lớp dầu bóng dính nhớp. Dạ dày cô bắt đầu quay cuồng, khay thức ăn trong tay cũng dừng lại giữa chừng.
“Ê! Phía trước nhanh lên được không?!”
“Ăn một bữa cơm mà làm như chịu tội không bằng.”
“Xin hãy đặt khay thức ăn đúng vị trí tiếp nhận.”
Tiếng nhắc nhở từ máy móc và tiếng người xung quanh cùng lúc vang lên. Mọi người trong thực đường đều quay đầu nhìn cô.
“Xin lỗi.”
Thời Niệm ném khay thức ăn xuống, rảo bước ra khỏi lối thoát.
“Cô ta là ai vậy?”
“Nghe nói là dẫn đường từ khu trung tâm Tạp Mạn Kéo Tinh, Bạch Tháp gửi đến.”
“Hả? Dẫn đường từ Bạch Tháp? Phạm lỗi gì mà bị điều đến cái nơi quỷ quái này vậy?”
Thời Niệm mặc bộ vest màu xám phối với váy ngắn, mái tóc dài xoăn đen óng buông thẳng bên hông, làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, dáng người đứng thẳng, nổi bật hẳn giữa đám đông.
“Hèn gì trang điểm kỹ đến thế.”
“Hy vọng cô ta sớm nhìn rõ hiện thực, nơi này đâu giống ở Bạch Tháp ~“
“Đưa cô ta đi tinh lọc vài tên lính gác là biết điều ngay.”
“Ha ha ha, cậu cũng ác thật.”
Thời Niệm không đáp lại, giữ im lặng bước về ký túc xá giữa những lời bàn tán kia.
Vừa đóng cửa lại, gương mặt vô cảm, lạnh lùng của cô lập tức sụp đổ.
“Hu hu hu… Tôi muốn ăn thịt! Muốn ăn bò bít tết! Muốn ăn pizza! Muốn ăn McDonald’s! Muốn ăn xiên nướng ngoài phố! A a a a!!”
Cô chui đầu vào chăn, đấm mạnh xuống giường.
【 Mới chỉ là ngày đầu tiên thôi mà. 】
Là giọng của hệ thống. Thời Niệm bật dậy.
“Tôi còn phải mất bao lâu mới hoàn thành được tâm nguyện của nguyên chủ hả?” – cô phát điên, gào lên. – “Muốn trở thành người dẫn đường mạnh nhất, ít nhất cũng phải có tinh thần lực cấp S đúng không? Tôi bây giờ mới cấp C, còn phải mất bao lâu nữa mới lên được cấp S chứ?!”
【 Hệ thống: Dựa theo tiến độ hiện tại, cô còn thiếu ít nhất 10.000 điểm tinh thần lực mới đạt cấp S. Nếu tính mỗi lần tinh lọc một lính gác cấp A tăng được 200 điểm, thì cô còn cần tinh lọc thêm 200 lính gác cấp A nữa mới đạt được cấp S. 】
“Giết tôi đi cho rồi!!”
Cô vốn chỉ là một sinh viên bình thường ở Lam Tinh. Tối qua thức đêm làm bài tập nhóm, bổ cứu lỗi hệ thống quá lâu đến mức ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ngồi trên một chiến hạm không gian, bên tai còn có một cái hệ thống đang lải nhải không ngớt…
Bị vị hôn phu quý tộc ruồng bỏ rồi tự sát… Cô phải thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, trở thành người dẫn đường mạnh nhất Liên Bang để báo thù và đánh thẳng mặt vị hôn phu đó. Chỉ khi hoàn thành tâm nguyện thì cô mới có thể quay về thế giới của mình.
Hệ thống cho cô một cái “bàn tay vàng” bình dân – tinh lọc lính gác để tăng tinh thần lực. Cấp bậc của lính gác càng cao, lượng tinh thần lực tăng lên cũng càng nhiều.
Đúng là một hệ thống tàn nhẫn!
【 Hệ thống: Nếu từ bỏ nhiệm vụ, cô sẽ bị xóa sổ. 】
“… Tôi yêu việc tinh lọc, tinh lọc cũng yêu tôi.”
Thời Niệm mở não vực, bắt đầu học hỏi tri thức về thế giới này. Đột nhiên, não vực bật lên một tin nhắn.
【 Chương Kha: Tôi là cấp trên của cô, tổ trưởng tổ ba, khu khai thông số 93, Chương Kha. Ngày mai chờ tôi trước cửa thực đường, tôi sẽ dẫn cô làm quen với môi trường xung quanh. 】
……
Tại trung tâm Liên Bang, tinh cầu Tạp Mạn Kéo Tinh.
Trong phòng bệnh cao cấp của Bệnh viện Tổng thống Liên Bang, người trên giường bệnh có khuôn mặt tuấn tú, đang ngủ say, thần thái tựa như tiên nhân không nhiễm bụi trần, quanh người tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người khác khó mà đến gần.
“A Tinh của mẹ… Mẹ xin lỗi con…” – Tống Phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói – “Con còn trẻ như vậy mà đã phải chịu khổ… Tất cả là lỗi của mẹ… Là do mẹ đã để con bị cái tiện nhân dẫn đường kia hại…”
“Phu nhân… Tống thiếu gia không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê ngắn hạn. Chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân…” – Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Các người làm ăn cái kiểu gì vậy?! Nếu A Tinh của tôi không tỉnh lại, đừng mơ có ngân sách năm nay!!” – Tống Phu nhân lạnh lùng nói.
“Dạ dạ dạ.” – Bác sĩ vội cúi người rút lui.
“A di đừng tức giận, Loan Tinh biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm.” – Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Cô gái có mái tóc dài uốn nhẹ, thân hình mảnh mai, mặc chiếc váy dài trắng tinh, từ tốn đẩy cửa bước vào.
“Họa Họa, con đến rồi.” – Phu nhân họ Tống cuối cùng cũng lộ chút nụ cười.
“Dì à, người đã vất vả chăm sóc Loan Tinh rồi, hãy về nghỉ ngơi đi. Để con trông cậu ấy cho.” – Bạch Họa mỉm cười dịu dàng.
“Phiền con quá, con đã xin nghỉ ở Bạch Tháp chưa?”
“Rồi ạ, con đã nói với ba con, ông ấy đồng ý.”
Cha của Bạch Họa là đoàn trưởng Quân đoàn trung ương Liên Bang, quyền thế dưới một người trên vạn người.
“Ai… Nếu sớm để con và A Tinh đính hôn thì đã chẳng xảy ra chuyện này.” – Tống Phu nhân thở dài – “Cũng không biết hệ thống xứng đôi của Bạch Tháp có vấn đề gì, lại phân một cái dẫn đường tiện nhân cho A Tinh!! Kết quả là khiến A Tinh bị thương khi tinh lọc!!”
“Chắc là hệ thống xứng đôi xảy ra trục trặc.” – Bạch Họa ngồi xuống bên giường – “Có lẽ mức độ xứng đôi giữa người dẫn đường kia và Loan Tinh không cao, nên cậu ấy mới bị tổn thương.”
“Rồi dì cũng sẽ tính sổ với bọn họ, nếu A Tinh không tỉnh lại thì dì sẽ…”
“Dì à, đừng nói nữa. Người về nghỉ ngơi đi.” – Bạch Họa cắt ngang.
“Được, vậy làm phiền con. Người con gái này tốt thật.” – Tống Phu nhân an ủi vuốt tóc mái của Tống Loan Tinh rồi rời đi.
Bạch Họa ngồi cạnh mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tống Loan Tinh. Mu bàn tay cậu hơi lạnh, cô đặt tay cậu vào trong chăn lụa.
Cuối cùng thì cô cũng chờ được đến ngày này.
Thời Niệm, xứng đôi cao thì sao? Là vị hôn thê của Loan Tinh thì sao? Cô ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng với tinh thần lực cấp C, đến cả tinh lọc cho Loan Tinh cũng không làm nổi.
Hiện tại còn bị đày ra tinh cầu biên cương nghèo nàn, chẳng có gì đáng lo ngại.
Khuôn mặt dịu dàng của cô gái kia thoáng hiện lên một nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh, ánh mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh.
Rõ ràng cô và Loan Tinh mới là cặp đôi trời sinh – về năng lực, gia thế, địa vị – cô có điểm nào thua kém dẫn đường cấp C kia chứ? Chỉ vì một bài kiểm tra xứng đôi mà bị cướp đi vinh quang vốn thuộc về mình.
Bỗng nhiên, người trên giường hơi giật mí mắt, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Bạch Họa cúi người lắng nghe.
“Niệm Niệm…”
“Niệm Niệm…”
Tay cô siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Thời Niệm! Rốt cuộc cô đã cho Loan Tinh uống mê dược gì?!
Cô đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, mở não phụ. Thời Niệm đã bị điều đến khu 93, hành tinh Na Uy Na Tinh – nơi cô có một người bạn cũ.
Khóe môi Bạch Họa khẽ nhếch lên.
Thời Niệm, cô tiêu rồi.
Mở bài là đấu đá hào môn sao, motip khác hẳn những bộ khác đó nhỉ 😭