Thời Niệm dậy rất sớm, không vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là… quá đói. Đứng trước cửa kính của nhà ăn, cô nhìn những người đi ngang qua mà chỉ muốn cắn một miếng. Từ xa, cô thấy một nhóm người đang đi tới. Người đi giữa mặc bộ quân phục màu xám giống như chế phục, xung quanh là hai nam một nữ hộ tống. Khi đến gần cửa, ba người đồng loạt chào người ở giữa bằng cách vỗ ngực – kiểu lễ chào khá giống châu Âu. Thời Niệm rất tò mò, cứ chăm chú nhìn.

Họ đi ngang qua trước mặt cô, người đàn ông ở giữa thì dừng lại ngay trước mặt cô.

“Dẫn đường tiểu thư.”

Thời Niệm hơi ngơ ngác, chạm phải ánh mắt của anh ta.

“Tôi là cấp trên của cô, Chương Kha.” Anh ta chậm rãi nói, đôi mắt màu xanh lục đậm ánh lên vẻ chấn động, đánh giá cô một lượt, “Để cô chờ lâu rồi.”

Thời Niệm cảm thấy có chút mất tự nhiên. Người trước mặt mang đến cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, giống như kiểu phó giáo sư đại học đẹp trai lịch thiệp, bình thường thì nhã nhặn tử tế, nhưng chỉ cần cô đến muộn một lần, tất cả phép lịch sự trước đó đều chẳng còn giá trị. Kiểu người như vậy khiến người ta không cảm thấy an toàn.

“Đi thôi, ăn cơm trước.”

“Vâng, cảm ơn Tổ trưởng Chương.” Thời Niệm mỉm cười.

Chương Kha đưa cô đến nhà ăn số 1. So với nhà ăn số 2, nhà ăn số 1 có nhiều món hơn hẳn. Chương Kha nói rằng anh mời, bảo Thời Niệm không cần khách sáo. Mà cô thì vốn chẳng định khách sáo, ăn đầy một khay mới chịu dừng. Cô mải ăn nên cũng không chú ý đến vẻ mặt của Chương Kha.

“Nếu đã đến trung tâm khai thông khu 93, hy vọng sau này cô có thể phối hợp tốt trong việc tinh lọc cho các lính gác của chúng tôi.” Chương Kha vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, buông dao nĩa, cầm khăn nhẹ lau khóe miệng, “Lát nữa tôi sẽ để phó quan dẫn cô đi làm quen với môi trường. Trung tâm khai thông hiện tại đang rất thiếu người, hy vọng cô có thể bắt đầu làm việc ngay chiều nay.”

Thời Niệm hiểu ra hàm ý của anh ta – đang nhắc nhở cô đừng vì là người của Bạch Tháp mà đòi hỏi đãi ngộ đặc biệt. Thôi thì… người ta đãi bữa cơm, mình cũng nên mềm mỏng.

“Vâng~ Tổ trưởng Chương, cảm ơn anh đã mời cơm. Sau này rảnh tôi cũng có thể giúp anh làm một đợt tinh lọc.”

Hôm qua cô đã tra lý lịch của Chương Kha trong hệ thống nội bộ: lính gác cấp A, nhưng đã lâu không ra tiền tuyến, hiện tại đảm nhận vị trí quản lý. Ban đầu cô còn thắc mắc sao tổ trưởng dẫn đường lại là lính gác, sau này khi xem sơ đồ tổ chức nhân sự toàn bộ khu 93, cô mới rõ: cả khu chỉ có năm tổ khai thông, mỗi tổ chỉ có năm người dẫn đường – tổng cộng mới có 25 người dẫn đường.

Bảo sao nguyên chủ dù có đắc tội với quý tộc Tống gia cũng chỉ bị sung quân đến tinh cầu phụ cận – trong thế giới này, dẫn đường vô cùng quý giá.

Thời Niệm đột nhiên phát hiện, Chương Kha căn bản không nghe cô nói gì, đầu vẫn giữ nguyên một góc, như đang xem não vực.

“Không cần, cô cứ làm việc cho tốt.” Chương Kha nói xong thì vội vàng rời đi.

“Làm bộ làm tịch.”

Cô nhìn theo bóng lưng anh ta, bĩu môi.

……

Phó quan của Chương Kha là một người phụ nữ tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn, nói chuyện dịu dàng, khuôn mặt có vài dấu vết của thời gian. Khi dẫn Thời Niệm đi tham quan trung tâm khai thông, cô hỏi vài câu và đều được phó quan giải đáp rõ ràng.

Sau một hồi trò chuyện, Thời Niệm nắm được quy tắc làm việc: bốn ngày làm, ba ngày nghỉ. Thường thì giờ làm là từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Tuy nhiên nếu không có lính gác nào hẹn trước, cô có thể xin nghỉ linh hoạt.

Đây đúng là một nơi tuyệt vời để an dưỡng. Nhưng với trạng thái hiện tại của cô, cô chưa thích hợp để an dưỡng.

“Dẫn đường tiểu thư, phiếu hẹn đã được đặt trong phòng tiến hóa của cô, tôi sẽ đưa cô đến đó.” Nữ phó quan dừng lại ở hành lang.

“Cảm ơn.” Thời Niệm khẽ gật đầu.

Chỉ cần tinh lọc được lính gác, cô sẽ mạnh lên. Mạnh lên thì mới cứu được thế giới, khiến kẻ như Tống Loan Tinh phải quỳ xuống cầu xin cô (một trong những di nguyện của nguyên chủ). Tóm lại, cô phải trở về thế giới của mình.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy có thêm động lực, mạnh mẽ kéo tay nắm mở cửa phòng tĩnh âm.

Hử?

Cô vừa bước vào thì lại lập tức rút chân lại.

Ngẩng đầu nhìn bảng số, không sai mà.

Cô lại mở cửa lần nữa.

“Dẫn đường tiểu thư, cô đang quạt gió cho tôi à? Phương thức khai thông thật đặc biệt.”

Giọng một chàng trai vang lên, ngữ điệu mang chút châm biếm. Người đó đang ngả mình trên ghế sofa mềm, mặc áo khoác quân phục đen, trên cổ tay và huân chương có thêu hoa văn chỉ vàng. Đôi giày quân sự đen đặt trên bàn trà gỗ. Mắt bị che nhẹ bởi phần tóc mái, nhưng đường nét rõ ràng, cằm góc cạnh, miệng cười như có như không.

“Xin lỗi, tôi là dẫn đường lần này của anh – Thời Niệm. Tôi không biết anh đã đến trước rồi.”

Thời Niệm cười ngượng ngùng, liếc nhìn lính gác trẻ tuổi, sau đó vòng ra bàn làm việc lấy phiếu hẹn để kiểm tra thông tin.

“Thần Hi…”

Thần Hi, thuộc tổ hành động đặc biệt của Quân đoàn N3, lính gác cấp A+, tinh thần thể: Cá mập đuôi dài. Mức độ tinh lọc: Tinh lọc sâu.

Anh ta chậm rãi đứng dậy, hai tay chống lên bàn làm việc, chăm chú nhìn Thời Niệm. Trong ánh mắt là sự chờ mong và phấn khích của kẻ săn mồi.

“Dẫn đường tiểu thư, cô thật xinh đẹp.”

Tối qua Thời Niệm đã tìm hiểu kỹ: lính gác sau khi tiếp xúc với vật ô nhiễm, nếu không được tinh lọc kịp thời sẽ bị rối loạn tinh thần, thậm chí cuồng hóa. Khi ấy, nhu cầu với dẫn đường cũng sẽ tăng mạnh, có lúc còn không thể tự kiềm chế.

Biểu hiện hiện tại của Thần Hi cho thấy anh ta đã gần chạm đến ngưỡng nguy hiểm.

“Tôi chỉ có tinh thần lực cấp C, có thể không đủ khả năng thực hiện trị liệu hoàn chỉnh. Nếu lát nữa anh vẫn thấy không ổn, tôi sẽ báo cáo lên để sắp xếp lần tinh lọc khác cho anh.” Thời Niệm đi thẳng vào vấn đề. “Ngồi xuống đi.”

Thần Hi nhún vai, nằm lại trên sofa. Thời Niệm tính ngồi bên cạnh, nhưng bất ngờ bị anh kéo mạnh vào lòng.

“Đừng cử động.”

Cô nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ trong ngực anh. Bàn tay anh đặt tay cô lên ngực mình – nóng hổi. Thời Niệm có chút bối rối.

“Bắt đầu đi, dẫn đường tiểu thư.”

Chỉ là công việc thôi, cô tự nhủ.

Cô hít sâu một hơi, giống như đã nhìn thấy trên não vực, nhắm mắt lại và tiến vào cảnh giới tinh thần của đối phương.

Cảm giác như bị dìm xuống nước, nóng rực, khó thở.

Mở mắt ra, cô đang ở giữa biển cả không bờ bến. Nước biển lạnh buốt đến tận xương. Phía trước là vực sâu vô tận. Cô nhìn quanh mà không thấy tinh thần thể của Thần Hi đâu, chỉ đành tiếp tục bơi về phía trước.

Bơi đến một vùng nước sẫm màu, cô bắt đầu kiệt sức.

Bất chợt, bên cạnh nổi lên từng vòng sóng nhỏ, cô bị nhốt tại chỗ. Một con cá mập khổng lồ từ bóng tối lặng lẽ tiến đến. Cô cố giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi dòng nước như lồng giam.

“Thần Hi.”

Không có phản hồi. Cô chợt nhớ ra: trong cảnh giới tinh thần, lính gác hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ. Đó cũng là lý do tại sao công việc dẫn đường được coi là nghề có nguy hiểm cao.

Vài giây sau, con cá mập đuôi dài dường như rất hứng thú với cô, bắt đầu bơi vòng quanh.

Cô chú ý thấy ở phần đuôi hình liềm có một vết thương, thịt đã nứt ra. Cô dang hai tay, triệu hồi tinh thần thể của mình – một dây leo mọc đầy gai nhọn từ từ vươn ra, xoay tròn trong nước. Từ các khe hở trên thân cây xuất hiện thêm nhánh thứ hai, rồi ba, bốn, năm… Những dây leo đó nhanh chóng quấn lấy miệng vết thương. Con cá mập lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Cô điều khiển các dây leo hút độc tố và chữa trị vết thương. Đuôi cá mập khẽ đong đưa, lắc đầu đầy thoải mái, như muốn tới gần cô hơn.

“Đừng lại gần!” Thời Niệm hoảng hốt, vươn tay ngăn nó lại, hét lớn.

Nhưng con cá mập chẳng những không giận, mà còn như hiểu cô sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng cọ đầu vào lòng bàn tay cô, chậm rãi bơi vòng quanh.

Thời Niệm thu hồi dây leo, vết thương đã bắt đầu lành lại, mọc ra thịt mới. Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng cá mập có vẻ rất vui, cái đuôi dịu dàng quấn quanh eo cô, phun ra bong bóng trong suốt.

“Mệt chết đi được.” Thời Niệm cảm thấy toàn thân mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra lần nữa, cô đang nằm trong vòng tay của chàng trai. Cô lập tức muốn vùng dậy, nhưng sức mạnh hai bên quá chênh lệch, hoàn toàn vô ích.

“Khoan… Khoan đã…” Giọng Thần Hi khàn khàn, anh nắm lấy tay cô đặt lên vị trí trái tim, khẽ hôn một cái.

Thời Niệm đỏ bừng mặt.

Tối qua cô đã đọc qua: sau khi hoàn tất tinh lọc, lính gác sẽ sinh ra một loại ỷ lại vô thức với dẫn đường. Cảm giác này sẽ biến mất theo thời gian, lính gác cấp càng cao thì tan biến càng nhanh.

【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ đã thành công tinh lọc một lính gác cấp A+, nhận thưởng như sau: 250 điểm tinh thần lực (còn thiếu 1750 điểm để lên cấp B)】

【Hệ thống: Nhận thêm thuộc tính thưởng: Đuôi cá mập đuôi dài】

Gì cơ? Thuộc tính “đuôi cá mập đuôi dài” là cái quái gì? Thôi bỏ đi, tăng tinh thần lực là được! Vậy là cô lại có động lực.

“Cô cười lên đẹp thật.” Thần Hi thở dốc, vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng vừa rồi.

Ban đầu anh không kỳ vọng gì – chỉ là một dẫn đường cấp C, anh chọn cô vì những người khác đều đã kín lịch.

Không ngờ, lại thoải mái như vậy… Cảm giác trước nay chưa từng có…

Tại sao? Rốt cuộc cô có điểm gì khác biệt? Sao lại khiến anh sung sướng đến vậy?

“…” Những lời âu yếm nghe thật sến súa, Thời Niệm bị chấn động nhẹ.

“Dẫn đường tiểu thư…”

“Tôi có tên, tôi tên là Thời Niệm.” Cô nói.

“…” Giọng Thần Hi khàn đặc, như đang lặp lại cái tên trong lòng, “… Tôi nhớ rồi.”

“Được rồi, giờ có thể buông tôi ra chưa?” Thời Niệm cười gượng, nắm lấy tay anh đang đặt trên eo mình, “Đến giờ rồi đấy.”

Leng keng.

Tiếng chuông vang lên từ bàn làm việc.

Thời Niệm vừa định ngồi dậy thì bên ngoài vang lên tiếng nhập mật mã. Cô hoảng hốt nhìn ra cửa, cửa bị đẩy ra, quân phục màu xám quen thuộc – cô đụng phải ánh mắt Chương Kha.

“Gõ cửa khó lắm sao, Tổ trưởng Chương?” Thần Hi nhếch môi cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo. Một tay anh đưa lên vuốt nhẹ tóc cô, hương thơm dịu nhẹ lập tức lan tỏa.

Đối mặt với cảnh này, sắc mặt Chương Kha vẫn không đổi.

“Tôi tưởng các người đã xong rồi. Xin lỗi vì quấy rầy. Tôi đến tìm dẫn đường, mời tiểu thư lập tức theo tôi đi thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp.”

“Nhiệm vụ khẩn cấp?” Thời Niệm lập tức bật dậy.

Mới ngày đầu đi làm đã dính nhiệm vụ khẩn cấp?! Cứu mạng với!!

“Tổ ba có một lính gác cấp S trốn thoát, có dấu hiệu cuồng hóa. Chúng tôi cần dẫn đường tiểu thư phối hợp truy bắt.”

“Ngụy Lăng? Tôi biết ngay tên điên đó kiểu gì cũng đến ngày này.” Thần Hi cười khẩy, quay sang nhìn Thời Niệm, “Dẫn đường nhỏ bé thế này, liệu có chịu nổi hắn không?”

“Nếu bị thương thì phải làm sao đây?”


 Lời bình: Má ơi tui đọc chương 1 tưởng truyện hào môn báo thù, thể loại cũ rích tính bỏ truyện rồi, may đọc xong chương này có tí hứng thú đọc tiếp 😭

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play