“Nhóm Lính gác có thể tự ý hẹn trước dẫn đường của tổ khác sao?” Thời Niệm tò mò hỏi.
“Có thể, chỉ là tình huống đó khá hiếm. Thông thường chỉ khi tổ dẫn đường hiện tại không nhận nhiệm vụ thì mới có thể hẹn trước dẫn đường tổ khác. Xem ra Tử An lính gác khá có thiện cảm với cô đấy.” Chu phó quan trêu chọc, “Cô nên chủ động nhiều hơn một chút, duy trì mối quan hệ ổn định với lính gác rất quan trọng, đây cũng là một trong những tiêu chí đánh giá của kỳ khảo hạch vòng này.”
“Vâng, cảm ơn Chu phó quan.” Thời Niệm gật đầu.
Hiện tại cô chỉ là một dẫn đường cấp C, phần lớn lính gác khi đặt lịch hẹn trước đều ưu tiên chọn dẫn đường có tinh thần lực cao, điều này cũng là lẽ thường tình.
Thang máy dừng ở tầng phụ thứ năm, cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến Thời Niệm sửng sốt.
Đây là một không gian rộng lớn vượt xa tưởng tượng của cô. Dù nằm ở tầng ngầm thứ năm, nhưng toàn bộ cảnh quan kính xung quanh lại phản chiếu hình ảnh thành phố ngập tràn ánh sáng mặt trời. Không gian được chia làm ba khu vực, tuy không có ranh giới rõ ràng, nhưng sàn nhà được đánh dấu bằng ba màu đỏ, vàng, xanh khác nhau, tạo thành các tuyến di chuyển. Trong trường hợp khẩn cấp, có thể dựa theo tuyến đường để điều phối, tránh hỗn loạn.
Khu màu đỏ có ba chiếc xe đang đỗ, kiểu dáng và màu sắc khác nhau, có vẻ như được thiết kế để phục vụ cho các loại nhiệm vụ trong môi trường đa dạng. Có nhân viên kỹ thuật đang lắp ráp hoặc điều chỉnh linh kiện. Phía sau là một cầu thang thép đi lên, nhìn lên trên có thể thấy một khoang tàu bay nhập khẩu cùng nhiều loại vũ khí, linh kiện mà Thời Niệm chưa từng thấy qua, được sắp xếp thành từng bức tường.
Khu màu vàng chứa đầy các thiết bị y tế và đồ bảo hộ. Khu màu lam thì được phủ bởi lớp kính mờ có ánh sáng màu pha lê, Thời Niệm không thể nhìn rõ bên trong, chỉ thấy lờ mờ như sương mù bao phủ.
“Bên này.” Chu phó quan dẫn Thời Niệm đến khu vực màu đỏ, vài nhân viên kỹ thuật tiến lại, đeo thiết bị cho cô.
“Đây là thiết bị kết nối ẩn, cô có thể dùng nó để liên lạc với các đồng đội.” Chu phó quan chỉ vào một chấm tròn nhỏ sau tai cô nói.
Thời Niệm không nhịn được đưa tay sờ thử, cảm giác gần như không khác gì làn da thật.
“Thần kỳ thật.”
“Đúng là ngây thơ.”
Bỗng trong tai Thời Niệm vang lên một câu nói, cô nhìn quanh nhưng không thấy ai đang nói chuyện.
“Đội trưởng Thần, anh định để tôi đi chịu chết sao? Anh cảm thấy cô ta có thể gây ra uy hiếp gì cho Ngụy Lăng à?”
“Cái quái gì vậy…” Thời Niệm lại đưa tay sờ thiết bị sau tai.
“Cô đang nghe đồng đội nói chuyện đó.” Chu phó quan giải thích, “Dẫn đường thông thường không trực tiếp thực hiện nhiệm vụ ngoài hiện trường, nên việc cô không quen dùng thiết bị cũng là chuyện bình thường.”
“Thưa cô dẫn đường, xin mời thay bộ đồ này.” Một nhân viên kỹ thuật đưa cho Thời Niệm một chiếc váy dài kẻ caro màu đỏ kiểu Scotland và một chiếc áo lông cổ thêu hoa hồng màu trắng.
“Cái này là…?”
“Lần này nhiệm vụ của các cô diễn ra ở khu vực phía Nam. Nơi đó người dân vẫn giữ truyền thống cổ xưa của tinh cầu, vào ngày đầu năm mới, họ sẽ tổ chức lễ diễu hành trên phố. Tất cả mọi người đều mặc trang phục có họa tiết hoa hồng.” Chu phó quan giải thích.
“Họa tiết hoa hồng?”
“Ừ, đó là tín ngưỡng của họ, gắn liền với lời tiên tri cổ xưa của bộ tộc và được lưu truyền đến tận hôm nay.” Chu phó quan dẫn cô vào phòng thay đồ, tiện tay vung nhẹ một cái, vách pha lê lập tức mờ đi. Thời Niệm bước vào.
“Họ tin rằng sẽ có một nữ thần hoa hồng xuất hiện, dẫn dắt tinh cầu Na Uy Na thoát khỏi ô nhiễm, trở về vùng đất tinh khiết.”
Nữ thần hoa hồng?
Đúng là tín ngưỡng kỳ lạ thật. Hoa hồng là loại thực vật nở hoa nhưng không ra quả, các bộ tộc loài người bình thường đều thờ phụng rồng, phượng hoặc các linh thú. Sao lại có người đi thờ thực vật chứ?
Tuy vậy Thời Niệm không hỏi gì thêm. Cô nhanh chóng thay quần áo xong rồi bước ra ngoài. Chu phó quan dẫn cô tới chiếc xe bình thường nhất trong khu màu đỏ. Chiếc xe trông cũ kỹ, thậm chí có thể gọi là tàn tạ, nhưng khi mở cửa xe ra, bên trong lại là một thế giới khác hẳn.
Không gian nội thất hoàn toàn khác với vẻ ngoài, đầy cảm giác công nghệ cao. Ghế ngồi, đèn, tất cả đều tinh tế và hiện đại. Khoảng cách giữa các ghế rộng rãi không thua gì khoang hạng nhất của máy bay. Làm sao có thể như vậy được? Từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra bên trong lại rộng đến thế.
“Ơ? Là cô cùng tôi làm nhiệm vụ à?”
Thời Niệm vừa bước vào xe, đã thấy ba người ngồi ở khu điều khiển, người ngồi ghế phụ chính là Thần Hi – người từng bị cô thanh lọc tinh thần. Vì từng tiến vào cảnh giới tinh thần của anh ta, Thời Niệm lập tức cảm nhận được khí tức của anh. Dẫn đường ở một mức độ nhất định có thể cảm nhận được suy nghĩ của lính gác. Tuy nhiên, cô chưa từng đánh dấu Thần Hi, mà giữa họ cũng có sự chênh lệch lớn về tinh thần lực, nên cô vẫn chưa cảm ứng được sâu.
Ba người cùng lúc nhìn về phía cô, khiến Thời Niệm đứng cũng không được, ngồi cũng chẳng xong. Cô lúng túng kéo kéo khóe miệng, bắt đầu tự giới thiệu:
“Chào mọi người, tôi là dẫn đường cho nhiệm vụ lần này, Thời Niệm.”
Người ngồi ở vị trí lái chính mặc áo khoác gió màu đen, từ góc độ của Thời Niệm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Tóc đen dài chạm vai, phần lớn khuôn mặt bị che khuất, hàng mi dày và sống mũi cao khiến vẻ ngoài có phần thanh tú. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là con gái.
Thời Niệm cảm nhận được sự không hài lòng từ nét mặt anh ta. Có thể những lời cô nghe thấy qua tai nghe vừa nãy là do người này nói ra.
Thần Hi từ ghế phụ đứng dậy, đi đến trước mặt Thời Niệm. Ánh mắt anh ta quá nóng bỏng, khiến chân cô mềm nhũn, phải ngồi xuống hàng ghế thứ hai. Bên cạnh cô là một lính gác tóc bạc mặc áo da trắng, đeo mặt nạ bảo hộ cũng màu trắng, chỉ để lộ đôi mắt màu trà. Thời Niệm thấy đồng tử anh ta lóe sáng trong chốc lát, rồi lập tức dịch người sang bên, nhường chỗ cho cô và Thần Hi.
“Đừng sợ, sẽ không sao đâu.” Thần Hi cúi người xuống, dịu dàng xoa đầu cô, rồi sắc mặt đột ngột thay đổi, quay sang nói với lính gác ở vị trí lái chính: “Lạc, nhớ kỹ lời tôi nói.”
Người tên Lạc tỏ vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn, chỉ gật đầu.
“Anh không đi sao?” Thời Niệm lúc này mới phản ứng lại.
“Tôi xin đi nhưng bị tổ trưởng từ chối rồi.” Thần Hi luyến tiếc buông tay cô ra.
“Được rồi, đến giờ xuất phát.” Giọng Chu phó quan vang lên trong tai nghe.
“Đội trưởng Thần, xin rời khỏi xe.”
“Đi đây. Thưa cô dẫn đường, chúc cô may mắn.” Thần Hi kéo cửa xe nhảy xuống.
“Tôi thật sự tò mò, cô cho đội trưởng Thần uống thuốc mê gì vậy?” Người tên Lạc cười khẩy.
“Lộ Ảnh, anh không muốn biết sao?” Lạc nhướng mày nhìn sang lính gác tóc bạc.
Người kia vẫn ngồi yên, mắt đã khép lại. Thời Niệm phát hiện cả lông mi anh ta cũng trắng, tựa như những chiếc lông chim khẽ run.
“Ha, một dẫn đường cấp C và một tên quái thai thích ngủ, chúng ta tiêu rồi ~”
Thời Niệm thầm gào thét, đúng là chẳng cho cô chút thể diện nào.
Lạc ấn nút bên cạnh tay lái, xe lập tức lao thẳng về phía bức tường pha lê. Thời Niệm hoảng hốt hét lên. Nhưng giây tiếp theo, bức tường pha lê mềm ra, xe chui vào một đường hầm, xung quanh là đủ loại xe đang di chuyển.
“Cô dẫn đường à, cô làm tôi thức dậy rồi đấy.” Lính gác tóc bạc khẽ giật mí mắt.