Kỷ Xích đặt mạnh chén trà xuống bàn, sứ thanh men phát ra một tiếng cạch đầy u oán, suýt nữa nứt đôi vì cơn tức đang dâng lên.

Ánh mắt hắn như có lửa, giận dữ nhìn về phía chiếc giường nơi Hi Nhiễm đang cuộn tròn như tằm chờ hóa kén.

"Hi Nhiễm! Ngươi đang ấp trứng đấy à? Ngủ gì mà dai như đỉa đói bám đá! Lão già Thái Hư tông kia sắp tới nơi rồi, nếu ngươi còn chưa ló mặt ra thì ta sẽ đập nát cái ổ rơm mà ngươi yêu quý kia!"

Hi Nhiễm vừa nghe đến cái giường yêu quý của mình bị uy hiếp, như thể có dây xích nào kéo hồn phách y về lại thân xác.

Cái ổ rơm ấy là bảo vật trấn nhà của y cơ ấy!

Một tiếng phịch vang lên, Hi Nhiễm bật dậy như xác sống hồi sinh, mái tóc rối như ổ quạ, khuôn mặt bơ phờ hệt cá phơi nắng ba ngày chưa lật.

Giọng nói mang theo vẻ uể oải đặc trưng, ngáp dài một hơi:

"Haa... Mới có mấy canh giờ thôi mà, trời còn chưa sáng, huynh lo làm gì? Chạy đi tìm tổ tông à?"

"Mệt muốn xỉu, ta đâu phải Tôn giả nữa, mắc gì phải chen vai thích cánh ra nghênh đón người ta? Đứng đó làm phông nền cho người ta chê cười chắc?"

Kỷ Xích nghiến răng, hắn thề độc, đời này hắn chưa từng thấy ai lười đến mức này.

Hắn đứng phắt dậy, mày nhíu chặt, ánh mắt sắc như đao lườm về phía cái ổ chăn kia đang có xu hướng bọc kén lại lần hai.

"Hi Nhiễm, ta đếm tới ba. Nếu ngươi còn dám nằm xuống thêm một lần nữa, thì cái giường này… chuẩn bị đi chầu tiên tổ đi."

"Một... hai..."

Hi Nhiễm vừa định ngả người xuống thì linh cảm thấy tử khí đang lượn lờ quanh đầu giường, lập tức lật người nhảy khỏi ổ êm.

Gối lệch, chăn tung, y như con mèo nhỏ bị hất khỏi ổ cỏ.

"Huynh cứ thử mà phá giường của ta đi! Đợi đó, ta méc ca ca, cho ca ca đánh huynh lọt xuống hố Cơ Ma Vực luôn!"

Kỷ Xích bật cười, nụ cười cợt nhả treo bên môi, ánh mắt khiêu khích như lưỡi dao.

"Giỏi thì méc đi, để ta chờ xem ca ca ngươi vì ngươi mà xử ta thế nào."

"Già cái đầu rồi mà còn thích làm bộ làm tịch, suốt ngày ca ca này ca ca nọ, ngươi không tự cảm thấy ngươi rất mắc ói à?"

Hi Nhiễm phồng má, vẻ mặt không cam lòng, tay vuốt mái tóc bù xù như mớ tơ rối, miệng vẫn không quên châm chọc:

"Huynh dùng lỗ mũi để nhìn ta chắc? Ta đây là thiếu niên tươi xanh đầy sức sống, mặt mày còn đáng yêu thế này, huynh lại dám nói ta già?"

"Huynh quên soi gương rồi hay sao?"

Kỷ Xích bị chọc đến đen cả mặt, trong khi Hi Nhiễm thì hớn hở trong lòng, nhấc cằm lên cao.

Dám chọc anh đây hả? Được thôi, anh đây đáp lễ với chú luôn!

*


Đường Gia Lạc, tông chủ đương nhiệm của Thái Hư tông, hiệu xưng Gia Lạc Thánh Giả, lần này đích thân rời môn quan đến Thiên Minh tông để bàn chuyện trọng yếu.

Bên trong Cơ Ma vực, người của ông đã lần ra được vị trí ẩn hiện của Sinh Cốt Quả, thánh quả trong truyền thuyết, tràn đầy sinh cơ, giúp tu sĩ tấn thăng đại cảnh giới, thậm chí hồi phục đan điền đã hủy.

Lão biết rất rõ Du Phong yêu thương đệ đệ như trân bảo, tất nhiên sẽ không tiếc mọi giá giành lấy thánh quả chữa thương cho Hi Nhiễm.

Lần này, Đường Gia Lạc quyết định đánh phủ đầu, lấy lễ thay binh, mang theo hàng loạt bảo vật quý giá, toan dùng vật ngoài thân lung lay ý chí của Du Phong.

Chính điện Thiên Minh tông, ánh sáng xuyên qua tầng mây chiếu xuống nền ngọc, phản chiếu từng tia sáng rực rỡ từ bảo vật được bày ra trước mặt.

"Du tông chủ, ngài xem thử món này,  Kim Giáp Bất Tử Hoại, vô địch dưới tu vi Bán Thần."

"Còn đây, Long Dương Âm Huyền đan, cửu phẩm đan dược, hiếm có luyện dược sư nào chế được thành phẩm."

Đường Gia Lạc thao thao bất tuyệt, như đang thao diễn một buổi đấu giá long trọng. Cả chính điện bị âm thanh của lão lấp kín, không ai có cơ hội xen lời.

Nếu chẳng phải biết đây là chính sự, e rằng mọi người đều ngỡ lão đến chào hàng kiếm lời không đấy.

Lúc này, một giọng nói như có như không vang lên, mang theo sự lười biếng nhàn tản:

"Ủa, ca ca sắm bảo vật nhiều như thế làm gì đấy?"

"Gọi luôn cả thương nhân vào đây hả?"

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người nhẹ nhàng bước vào điện.

Hi Nhiễm một thân trắng tinh như tuyết, tóc dài được buộc hờ bằng dây lụa đỏ, dải tóc được vắt lỏng lẻo qua vai, từng sợi theo mỗi bước chân khẽ đung đưa như sóng nước lăn tăn dưới ánh trăng.

Y thong thả như thể bước giữa vườn hoa, không hề xem đây là trường hợp khẩn yếu.

Theo sau y là Kỷ Xích, vẻ mặt âm trầm, đen như đít nồi. Đôi mắt hắn gắt gao dán vào mái tóc rối tung của Hi Nhiễm, như muốn giơ tay buộc lại cho gọn gàng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không động tay.

Du Phong ngồi trên ghế tông chủ, từ đầu đến giờ chỉ biết im lặng chịu trận.

Giờ thấy Hi Nhiễm đến, hắn mới có cơ hội cắt ngang màn quảng cáo đa cấp của Đường Gia Lạc.

"Nhiễm Nhiễm đệ chớ thất lễ, đây là Gia Lạc Thánh giả, tông chủ đương nhiệm Thái Hư tông."

Hi Nhiễm nghe xong liền "ồ" một tiếng, cong khóe môi mỉm cười, chắp tay thi lễ.

"Thất lễ rồi, Gia Lạc Thánh giả."

Ánh mắt Đường Gia Lạc lập tức dán chặt vào người trước mặt.

Dưới ánh sáng trong điện, da y trắng như màn sương phủ trên ngọn trúc, đôi mắt hồ ly vừa sắc lại vừa mềm, thoáng một cái đã khiến người ta khó mà rời mắt.

Lão nhíu mày, đây… chẳng phải là đứa nhóc năm xưa được lão già tổ tông kia nhặt về Thiên Minh tông à?

Đứa nhóc năm xưa gầy gò, lấm lem bùn đất, da dẻ thì dơ bẩn đầy vết trầy xước...

Lão cẩn thận liếc thêm một lần.

Da này, trắng đến trong suốt, mắt kia, ánh sáng ngời ngời, như có tuyết tan nơi đáy hồ.

Có chỗ nào giống với đứa trẻ năm xưa?

"Ngươi là Hi Nhiễm thật à?" Đường Gia Lạc nghi hoặc hỏi.

Hi Nhiễm nhấc mi, cười nhạt, ánh mắt lười biếng đầy phong lưu:

"Vâng, Hi Nhiễm là ta."

Đường Gia Lạc thoáng trầm mặc, nhớ lại lời của những đệ tử trong tông mình đồn đại.

Nhân tài như vậy, lại rơi vào bước đường đan điền hủy hoại?

Dẫu trong lòng có nghĩ ngợi, ông cũng không quên mục đích chính.

Sau khi được mời ngồi, ông lập tức mở lời:

"Du tông chủ, ta mong những lời ban nãy ngài đã cân nhắc kỹ càng."

Một câu ngắn, nhưng chính là đòn phủ đầu ép Du Phong từ bỏ Sinh Cốt Quả.

Du Phong mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng, Đường Gia Lạc đã đập tay lên bàn, đứng bật dậy.

"Du tông chủ, ngài thực sự muốn cùng Thái Hư tông ta tranh đoạt Sinh Cốt Quả sao?

"Ta biết ngài vì đệ đệ mà đau lòng, nhưng ta cũng có lý do không từ bỏ!"

Du Phong "…"

Đây là tới bàn chính sự hay diễn tuồng vậy?

Hi Nhiễm đang ngồi chỗ đối diện, chân này gác chân nọ, nhàn nhã ăn đồ ngọt, nghe đến ba chữ Sinh Cốt Quả thì như mèo thấy cá, lập tức ngẩng đầu, miệng còn nhét đầy bánh, tay vội giơ lên lắc lắc:

"A…ta, ồng ý, ổi bảo ật."

Mọi người: "…"

Kỷ Xích bên cạnh rốt cuộc nhịn không nổi, bật cười ha hả vang vọng khắp đại điện.

Hi Nhiễm thản nhiên uống một ngụm nước, lau miệng rồi cười toe toét:

"Ta đồng ý lấy bảo vật, Sinh Cốt Quả ta không cần đâu! Ngài khỏi lo!"

Câu nói vừa dứt, toàn đại điện lặng ngắt như tờ.

Đường Gia Lạc sửng sốt, đồng ý… nhanh vậy sao? Lẽ nào có cạm bẫy?

Lão nghi ngờ hỏi lại: "Thật sự đồng ý? Ngươi không muốn chữa đan điền à? Đó có thể là cơ hội duy nhất của ngươi."

Hi Nhiễm nghịch nghịch đuôi tóc, cười nhạt:

"Không cần, ngài cứ tự nhiên. Ta không có định thăng làm tiên đâu."

Đường Gia Lạc: "…"

Chẳng lẽ tu luyện nhiều năm khiến tai lão tẩu hỏa nhập ma rồi?

Người này… từng là Tôn giả, giờ nói bỏ là bỏ?

Dù cảm thấy có chút vô lý, nhưng Đường Gia Lạc vẫn giữ thể diện. Sau khi xác nhận lại cùng Du Phong, lão không nói thêm gì, chỉ lấy nhẫn không gian dâng lên toàn bộ bảo vật.

Rồi như để thể hiện thiện chí, lão trầm giọng bổ sung:

"Ta biết hành vi lần này có phần đường đột, lát nữa sẽ cho người đưa đến quý tông mười vạn linh thạch, mong rằng hai bên vẫn giữ hòa khí như trước."

Nói rồi lão chắp tay cáo từ.

Hi Nhiễm ngồi một bên chống cằm nhìn theo, cảm khái:

"Tới đây đem bảo vật lòe ca ca ta, vậy mà cũng biết xấu hổ thêm linh thạch. Phải gọi là mặt dày Thánh giả mới đúng."

Suy cho cùng, Đường Gia Lạc không phải sợ đánh không lại Du Phong mà là không muốn tổn hại Liên Minh đã thành lập.

Dẫu có lòng giành lấy Sinh Cốt Quả, lão vẫn rõ ràng, nếu thực sự chạm kiếm, người chịu thiệt sẽ là đôi bên.


*


Đống bảo vật kia, dĩ nhiên đã ngoan ngoãn rơi vào tay tiểu sư đệ nào đó, kẻ được chiều chuộng đến tận trời xanh.

Trừ linh thạch ra, toàn bộ còn lại đều quy về một mình Hi Nhiễm. Kỷ Xích ngồi một bên nhìn đến chịu không nổi, hừ lạnh một tiếng.

"Du Phong, ngươi cứ nuông chiều thằng nhóc thế này, sớm muộn gì cũng sinh hư thôi!"

Du Phong tựa khuỷu tay lên tay vịn, nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt dịu dàng rơi lên người đang ôm bảo vật trong lòng.

"Ngươi không hiểu."

Quả thực, Kỷ Xích không hiểu. Không hiểu vì sao lại dung túng đến thế chỉ vì một tiếng "ca ca".

Hi Nhiễm thì hoàn toàn chẳng mảy may để ý đến ánh nhìn của người khác, ngập trong vui sướng, ôm đống bảo vật mà lật đông lật tây, sờ soạng mê mẩn.

Nào là thần khí sắc bén, đan dược hiếm có, giáp hộ thân chế từ da linh thú, tất thảy đều là bảo vật hiếm có trên đời.

A, có bảo bối rồi, đệ tử của ta sắp lên đời mới~

Du Phong và Kỷ Xích đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lại rơi vào bóng lưng Hi Nhiễm đang đeo nhẫn không gian rời đi, miệng nở nụ cười ngốc nghếch.

Cả hai đồng thời thở dài, lại không biết tiểu quỷ này sắp phá phách cái gì nữa đây.


---


Cổ Hạo đang ngồi xếp bằng tu luyện trong phòng, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai hắn.

"Cổ Hạo, ra đây."

Mí mắt hắn khẽ động, mở ra đôi mắt sâu như vực thẳm, lạnh lẽo và nghi ngờ giao hòa.

Hi Nhiễm lại tìm hắn? Lại giở trò gì đây? Dịu dàng giả dối chăng?

Sau một đêm dài suy nghĩ, Cổ Hạo đã lặng lẽ xâu chuỗi tất cả. Hắn tin rằng Hi Nhiễm, cũng giống như hắn, cũng đã trọng sinh.

Vậy thì, việc y không còn đánh hắn nữa, chẳng qua là để né tránh vận mệnh cái chết ắt sẽ đến?

Nếu thật muốn giết hắn, thì cứ khi hắn còn yếu mà xuống tay một kiếm là xong, cớ gì còn phải tỏ ra hiền lành như thế?

Hi Nhiễm... rốt cuộc là đang mưu tính điều gì?

Một luồng khí lạnh từ người hắn tràn ra, hắn đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

Ánh dương sáng rỡ phủ xuống sân, cây đào ngoài hiên đã nở rộ từ bao giờ.

Từng cánh hoa hồng phấn lay động trong gió, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, dịu dàng mà mê hoặc.

Một cơn gió mạnh bất chợt cuốn qua, mang theo vô số cánh hoa bay tán loạn, và cả dây buộc tóc trên đầu người nọ.

Mái tóc dài như lụa đen phất phơ trong gió, Hi Nhiễm thất thần nhìn hoa rơi, vội vươn tay chụp lấy dây buộc tóc đỏ rực đang bị gió cướp đi.

Nhưng hụt rồi, y khẽ kêu lên, giọng mang theo một tia tiếc nuối:

"Ơ, dây buộc tóc của ta..."

Chưa dứt lời, một bóng dáng đã vụt qua, nhanh như tia sét, vươn tay bắt lấy sợi dây buộc tóc đang lơ lửng trong gió.

Trong đôi mắt mở to của Hi Nhiễm, phản chiếu rõ ràng gương mặt tuấn tú như được tạc tượng, đôi mắt phượng kiêu ngạo ấy đang lặng lẽ đối diện với y.

Đồng tử Hi Nhiễm khẽ co lại, mang theo một thoáng ngỡ ngàng.

Cổ Hạo cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như thế. Cơ thể hắn phản ứng trước cả lý trí.

Ngón tay siết nhẹ lấy sợi dây, cảm giác mềm mại mảnh mai len qua từng đầu ngón tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt.

Tóc y rối nhẹ, dài ngang thắt lưng, tung bay như dải lụa đen trong gió xuân, gương mặt thanh tú mang theo vẻ kinh ngạc mà dịu dàng, đôi mắt ngẩn ngơ như đọng sương mai.

Thình thịch.

Tim hắn bỗng đập mạnh một cái.

Đáng chết... ngươi đập cái gì mà đập?!

Đột nhiên lại cảm thấy lúng túng, hắn vươn tay ra, đưa sợi dây về cho chủ.

"Sư tôn, dây buộc tóc của người."

Hi Nhiễm nhìn thiếu niên vóc người mảnh khảnh, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện qua lớp sáng nhạt, lòng không khỏi thầm khen.

Đúng là đồ đệ ngoan của ta, đẹp trai biết bao~

Y khẽ cười, ánh mắt cong cong như trăng non, lười nhác vươn tay lấy lại dây buộc tóc.

"Ừm, cảm ơn."

Một tiếng cảm ơn đơn giản, nhưng trong tai Cổ Hạo lại như tiếng vang xa xăm của một hồi chuông lạ lẫm.

Là vì lời cảm ơn ấy? Hay là vì ánh mắt dịu dàng mà chân thành kia?

Hai người đứng dưới tán cây đào, ngón tay vô thức chạm vào nhau nơi giao sợi dây buộc tóc đỏ thẫm, tựa như dây tơ hồng trong tay Nguyệt Lão, đã âm thầm buộc một mối lương duyên.

Cảm xúc nơi đầu ngón tay truyền tới, mềm mại, như vẫn còn vương lại hơi ấm từ tay Hi Nhiễm.

Cổ Hạo hoảng hốt nắm tay lại, giấu ra sau lưng.

Mềm... thật mềm.

Cây đào nở rộ, xuân đến bên hiên.
Dưới làn nắng nhẹ, người hữu tình đã lặng lẽ động tâm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play