Rừng trúc trong đêm vang lên tiếng xào xạc nhè nhẹ, mây mờ che trăng dần bị gió thổi tan, lộ ra ánh sáng lờ mờ rọi xuống bóng lưng đơn độc giữa rừng. Đó là một bóng người đứng thẳng, vai gầy khẽ run từng đợt.

Từ xa, một thiếu niên độ chừng mười lăm tuổi chạy tới, vừa thở hồng hộc vừa vỗ lên vai kẻ nọ.

“Cổ Hạo, ngươi đứng đây làm gì thế hả? Ta đi tìm ngươi mệt muốn chết, tới lượt ngươi đi tắm rồi đó, lẹ lên không nước nguội mất!”

Thấy đối phương không đáp lại, thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn, lập tức bắt gặp bờ vai gầy đang run của Cổ Hạo. Hắn tưởng Cổ Hạo đang khóc, không khỏi thở dài.

“Cổ Hạo, chắc là Tôn giả nhất thời không vui nên mới phạt ngươi vậy thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều quá. Mau đi tắm đi.”

Nói rồi, thiếu niên quay người rời đi. Trong rừng trúc lại rơi vào tĩnh lặng. Lúc này, Cổ Hạo mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, tơ máu giăng đầy hốc mắt, sát ý bốc lên ngùn ngụt. Hắn ngửa mặt cười lớn, tiếng cười vang vọng rừng khuya.

“Hi Nhiễm, kiếp này ta sẽ làm một đệ tử thật tốt… để ngươi chết cho an lành một chút… sư tôn của ta.”

Bên trong Tịch Lạc phong các.

Một nam nhân cao lớn đang đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt nhăn nhó, không ngừng cằn nhằn như thể muốn xả hết tức giận tích tụ cả năm.

“Hi Nhiễm, ngươi nhìn lại bản thân đi, cái dạng gì đây? Người không ra người, quỷ không ra quỷ! Ngươi điên rồi à?!”

Thấy Hi Nhiễm như mất hồn, không thèm đáp lời, hắn càng nổi trận lôi đình, sải bước đến túm lấy vai y, lắc mạnh đến nỗi muốn rớt đầu ra.

“Ngươi nói rõ cho ta! Cái thằng nhãi của Thái Hư tông rốt cuộc có gì tốt mà khiến ngươi mê mẩn đến mức mất hết cả liêm sỉ thế hả?!”

Hi Nhiễm bị lắc đến choáng váng, mặt mày tái xanh, phải đưa tay ra cản lại, giọng lơ ngơ:

“Khoan đã, ngừng ngừng… tôi sắp ói rồi. Anh vừa nói gì? Thái Hư gì?”

Nam nhân nghiến răng ken két, gằn từng chữ như muốn ăn thịt người:

“Thích giả ngu? Được! Vậy thì ngoan ngoãn bế quan ở cái Tịch Lạc phong các này cho ta! Đừng có mơ mà trốn ra ngoài tìm thằng nhãi đó làm mất mặt tông môn nữa! Ngươi mà bước ra ngoài nửa bước, Ta. Đánh. Gãy. Chân. Ngươi!”

Dứt lời, hắn hầm hầm bỏ đi, đóng sầm cửa lại mạnh đến mức Hi Nhiễm giật nảy mình. Y ngồi trên giường, mắt dán vào cánh cửa đáng thương kia.

“…”

Anh tức cái gì đấy? Tôi cũng đâu có quỵt tiền của anh?

Hi Nhiễm cảm thấy có gì đó sai sai nhưng nhất thời không nghĩ ra. Đến lúc đảo mắt nhìn quanh mới phát hiện toàn bộ nơi này đều mang phong cách cổ trang, cả bộ đồ mặc trên người cũng dài thượt rườm rà như đồ trong phim kiếm hiệp.

Mơ hả ta? Nhớ đang ngủ mà nhỉ.

Hi Nhiễm tự véo má mình một cái.

Rất tốt, rất đau.

Y ngồi ngây ra một hồi thì đột nhiên cả người chấn động, môi run lên lắp bắp:

“Gì… gì ấy nhỉ? Hi Nhiễm? Là ta á?”

Một lúc sau, y đổ người xuống giường, vẻ mặt như chết đi sống lại, chỉ thiếu điều rút đơn sinh tồn.

Hay quá ha, hủy diệt đi là vừa.

Đây la xuyên sách rồi ư…

Mà người ta xuyên sách thì làm thiên chi kiêu tử, con cưng số một, mạnh nhất đại lục, vạn người mê các kiểu.

Còn y?

Xuyên thành một nhân vật phụ não tàn, chuyên làm nền cho nam phản diện thể hiện bản lĩnh.

Một giọt nước mắt cá chết lặng lẽ rơi trong lòng.

*

Sau một giấc ngủ say, ký ức về toàn bộ cốt truyện dần hiện rõ trong đầu y.

Trùm cuối Cổ Hạo, một kẻ đáng thương không cha không mẹ, lưu lạc khắp nơi kiếm sống. Năm hắn mười ba tuổi, được Hi Nhiễm nhặt về tông môn, danh nghĩa là đệ tử thân truyền.

Hắn từng ôm ảo tưởng được sư tôn đối đãi tử tế, được yêu thương, có một nơi gọi là nhà để trở về.

Nào ngờ, cái "nhặt" kia của Hi Nhiễm chẳng vì thương xót gì cả, chỉ là do sư huynh thúc ép y nhận đồ đệ quá nhiều lần, y thấy phiền nên lúc xuống núi tiện tay bắt đại một đứa đem về cho có lệ.

Mà cái đứa y tiện tay nhặt về ấy, lại chính là người sẽ lấy mạng y trong tương lai.

Sau khi nhận Cổ Hạo làm đệ tử thân truyền, Hi Nhiễm gần như không thèm đoái hoài gì đến hắn. 

Hắn có danh mà không có thực, chẳng ai trong tông môn xem hắn ra gì, chỉ coi như trò cười.

Hai năm sống như một thứ thấp kém mặc người giễu cợt, mãi đến khi Cổ Hạo tròn mười lăm tuổi, "Hi Nhiễm" đột nhiên gọi hắn đến Tịch Lạc phong các.

Tưởng sư tôn cuối cùng cũng để ý đến mình, Cổ Hạo mang theo nụ cười chưa từng xuất hiện trên gương mặt non trẻ mà chạy đến, nhưng thứ hắn nhận được chỉ là ánh mắt chán ghét xen lẫn khinh thường từ Hi Nhiễm, cùng một trăm roi phạt lạnh lùng.

Từ ngày đó, mỗi lần Hi Nhiễm bực dọc chuyện gì, người bị lôi ra trút giận luôn là hắn.

Chút ánh sáng mong manh cuối cùng trong lòng Cổ Hạo cũng tắt ngấm. Đến năm hắn hai mươi tuổi, thiên tư hơn người, được tán dương là kỳ tài trăm năm có một, ai nấy đều tưởng Thiên Minh tông lại tạo ra thêm một thiên tài.

Nhưng không. Hắn lại tự tay đâm chết Hi Nhiễm ngay trước mặt tông chủ.

Đêm đó, hơn hai ngàn người trong tông môn chết sạch dưới tay hắn. Tông chủ nhập ma đánh liền mấy ngày cũng vẫn bại.

Kết cục toàn tông diệt vong.

Về sau, Cổ Hạo trở thành đại phản diện khét tiếng, vừa nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật. Nhưng hắn lại rơi vào lưới tình với một nam nhân hiền lành trong sáng. 

Đáng tiếc, không thể có được người ấy.

Hắn phát điên, muốn hủy diệt cả đại lục, cuối cùng lại bại trận dưới tay nam chính.

Hi Nhiễm ngồi phắt dậy trên giường, thần sắc bừng tỉnh. Khoảng thời gian y bị người đời chửi rủa là "đồ ngu mê trai" kia hình như rơi vào lúc Cổ Hạo vừa tròn mười lăm.

Vậy thì còn kịp cứu?

Y lật đật đi tìm gương trong phòng để soi thử bộ dạng mình thế nào.

Ui cha, cái nhan sắc này... nhìn phát muốn ói!

“Chậc, sao mà xấu dữ vậy trời?”

Gương đồng phản chiếu một gương mặt trắng bệch như trác vôi, hai bên má đỏ ửng như bị tát, môi thì… xấu vãi chưởng.

Muốn tự sát luôn quá.

Hi Nhiễm giật mình, vội vã lục tìm chậu nước rửa mặt. Sau một trận vật lộn với cái mặt ma chê quỷ hờn, y ngẩng đầu lên, lại nhìn vào gương đồng.

Đột nhiên, y chết sững.

“Đờ mờ…”

Trong gương, là khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm, làn da trắng mịn ửng hồng do bị chà mạnh, đôi mắt hồ ly với hàng mi dài vì dính nước mà cụp xuống, càng khiến ánh mắt thêm phần tà mị mê người.

Phần tóc hai bên còn ẩm, dính sát vào má khiến dáng vẻ y càng thêm mềm mại. 

Hi Nhiễm nhìn bản thân trong gương mà sững người mất mấy phút. Y lấy tay áo lau mặt qua loa, sau đó nhìn kỹ lại một lần nữa.

Cái nhan sắc trời ban này!! 

Đẹp đến mức phải thốt lên. Rõ ràng là tiên tử hạ phàm, vậy mà nỡ lòng nào tự hoạ mặt mình như ma quỷ, để ai nhìn cũng muốn đuổi đánh!

Ngay khi Hi Nhiễm còn đang đờ ra trước gương thì cánh cửa bỗng phát ra một tiếng két. 

Một nam nhân mặc trường bào đen bước vào, trên tóc cài một cây trâm gỗ đào đơn sơ. Hắn đứng đó, ánh mắt có chút phiền muộn, nhìn chằm chằm bóng lưng Hi Nhiễm.

Giọng hắn trầm khàn: “Nhiễm Nhiễm, nghe ta nói một lần thôi được không?”

“Nhiễm Nhiễm, đệ nhất định phải làm đến mức này sao? Cho dù phải tuyệt giao với ta, đệ vẫn chọn ở bên Tư Trực sao?”

Hi Nhiễm khẽ run lên, y xoay người lại, giọng mềm nhẹ gọi một tiếng:

“Sư huynh…”

Tim Du Phong hẫng một nhịp, người trước mặt mặt mày thanh tú, ngũ quan xinh đẹp như họa. 

Đôi mắt long lanh phiếm hồng, trông như vừa khóc xong. Nhìn đến một khắc, hắn gần như quên cả hít thở.

"Hi Nhiễm, sao đệ lại khóc?" 

Hắn bước nhanh tới, ngồi xổm xuống bên cạnh y, giọng nói dịu đi, mang theo chút lo âu.

“Là Kỷ Xích mắng đệ phải không? Đệ đừng buồn, lát nữa ca ca sẽ mắng hắn giúp đệ.”

Hi Nhiễm nhìn người trước mặt đang tự biên tự diễn, không khỏi nghẹn lời.

“…Không phải ca ca... Kỷ huynh chỉ…”

Đột nhiên, y nhớ ra cái tên kia đêm qua còn hăm dọa muốn đánh gãy chân mình. Hi Nhiễm lập tức chu môi, cố rặn ra một giọt nước mắt cá sấu, mặt mày ủy khuất đến cực điểm:

“Ca ca… Kỷ Xích sư huynh doạ sẽ đánh gãy chân đệ nếu đệ dám rời khỏi Tịch Lạc phong các… huu.”

Khóe môi Du Phong giật giật, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Hi Nhiễm thấy vậy thì tai ửng đỏ.

Làm nũng thế này mà dám cười!? Cười cái gì mà cười! Có mắt nhìn không hả?

Nhận ra tai y phiếm hồng, Du Phong vội dừng cười. Hắn đứng lên, xoa đầu y, giọng đầy cưng chiều:

“Lâu rồi không thấy Nhiễm Nhiễm làm nũng, ca ca vui quá mới cười. Đừng lo, lát nữa ta sẽ giúp đệ dạy dỗ hắn một trận."

Nói rồi hắn thở dài, đáy mắt thoáng qua chút phiền muộn.

“Thật ra ta chưa từng ngăn cản đệ thích Tư Trực… nhưng đệ cũng thấy đấy, hắn đâu có tình cảm gì với đệ. Đệ có từng nghĩ đến chuyện buông bỏ chưa? Ở bên ta chẳng tốt hơn sao? Đừng như vậy nữa, được không?”

Du Phong đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, lời này cũng coi như lần cuối cùng hắn khuyên y. Nếu y vẫn cứng đầu, vậy thì hắn cũng đành chịu.

Hi Nhiễm cong môi cười, đôi mắt cong cong híp lại như vầng trăng non:

“Được.”

Du Phong ngẩn người, tưởng tai mình nghe lầm. Hắn nhìn y đầy nghi ngờ:

“…Nhiễm Nhiễm, đệ… bị đoạt xá rồi à?”

Khóe môi Hi Nhiễm co giật.

Giỏi đấy, cái này cũng đoán ra.

Du Phong vẫn không từ bỏ. Hắn cúi đầu nhìn y, giọng vui mừng:

“Thật sao? Đệ không thích Tư Trực nữa?”

Hi Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu. Dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn này khiến tim Du Phong như tan chảy, hắn khẽ cười, trong giọng nói lẫn ánh mắt đều là dịu dàng:

“Nhiễm Nhiễm, đệ không cần chạy theo ai cả. Đệ muốn gì ta đều cho, chỉ xin đệ đừng đánh mất chính mình vì bất kỳ ai.”

“Tối nay đệ đến chính điện một lát nhé, có việc cần bàn với các trưởng lão.”

“Ngoan, ta sẽ mua đồ ăn ngon cho đệ.”

Dứt lời, hắn xoa đầu y một trận tơi tả rồi vui vẻ chắp tay rời đi, để lại Hi Nhiễm ngồi thẫn thờ trên ghế, đầu thì như ổ gà vừa bị gió táp.

Hay là ca cũng nên tự dạy dỗ lại bản thân đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play