Cổ Hạo rất nhanh đã thu liễm hết thảy cảm xúc, thần sắc khôi phục vẻ lãnh đạm, ngữ khí bình tĩnh mà mở lời:

"Sư tôn có điều gì muốn dặn dò đệ tử sao?"

Hi Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, chỉ tùy tiện kéo chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra.

Trong nháy mắt, ánh sáng nhạt lóe lên, cả một đống bảo vật sáng choang khiến người nhìn mù mắt chó hiện ra trước mặt.

Trong đó, Hi Nhiễm rút ra một hộp nhung vuông vức cùng một thanh trường kiếm sắc bén, đen như mực.

Đôi mắt y hờ hững đảo qua, cảm thấy trong đống bảo vật này, thì hai món ấy có vẻ là xịn sò nhất.

Hi Nhiễm thuận tay ném qua, mặt mày thư thái như đang vứt đồ chơi cho tiểu hài nhi, khoanh tay, vẻ mặt tự cảm thấy mình làm việc rất tốt, cảm động đến mức muốn tự khen bản thân:

"Cổ Hạo, vi sư thưởng cho ngươi hai món bảo vật. Ngươi tự mình tìm hiểu công dụng đi, sau này hãy chăm chỉ tu luyện vào."

Đừng hỏi vì sao y không giải thích... vì y thật sự cũng không biết hai món này là dùng thế nào!

Nói đoạn, y phất tay áo, thu lại bảo vật, đeo lại nhẫn, bóng dáng tiêu sái xoay người rời đi, tóc đen tung bay như nhấc theo một trận gió nhẹ thơm hương trúc diệp.

Cổ Hạo: "…"

Cảm giác... hình như có gì đó sai sai?

Tận khi trở lại phòng, hắn mới thong thả lấy hai món đồ kia ra ngắm kỹ.

Chiếc hộp nhung mở ra, bên trong là một viên đan dược sắc vàng ẩn hiện ánh đỏ, mùi thuốc nồng đậm, linh khí lượn lờ quanh viên đan, mơ hồ tỏa ra khí tức uy áp.

Đây là Long Dương Âm Huyền Đan, cửu phẩm đan dược hiếm thấy, được luyện từ máu của chân long.

Công dụng chính là tẩy kinh phạt tủy, giúp thân thể sau khi sử dụng cứng cáp như vảy rồng giáp thú, bất nhập bất hoại, cứng tựa kim cương.

Khóe môi Cổ Hạo khẽ cong, hàng mi dài nheo lại.

Hi Nhiễm đưa thứ này cho hắn làm gì? Là muốn giúp hắn cường đại hơn? Bồi dưỡng hắn? Vì sao không nhân cơ hội giết hắn luôn đi?

Hắn lại nhìn sang món còn lại.

Một thanh trường kiếm sắc đen như trời  đêm không sao, ánh lên hàn mang lạnh lẽo, quanh thân kiếm uốn lượn như có sắc máu ẩn hiện, tựa như dã thú đang rình mồi.

Sát khí từ thanh kiếm lan ra từng đợt, đủ để khiến người bình thường phát điên trong nháy mắt.

Bất quá, Cổ Hạo vốn đã quen với loại hơi thở ấy, sát khí của hắn còn đậm đặc hơn thế này nhiều.

Đôi mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng, ánh kiếm phản chiếu đôi mắt phượng hẹp dài, sắc bén tựa lưỡi dao:

Xích Long Hỏa Kiếm Cốt.

Thanh kiếm này được tạo nên từ xương cốt của Bán Thần Chi Long, ẩn chứa hỏa khí bá đạo, có thể thiêu đốt cả bầu trời, nung chảy cả núi sông.

Hắn chậm rãi siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay, ngón tay lại như còn lưu giữ chút ấm áp mơ hồ từ sợi dây buộc tóc khi nãy.

Hi Nhiễm… y quả nhiên là khiến người ta khó mà đoán được hành động. Cho đan dược, ban thần binh… Lại có lúc cúi đầu dịu dàng gọi tên hắn?

Nhưng dù thế nào… y cũng sẽ phải chết dưới tay hắn.

Ý niệm lạnh lẽo thoáng qua tâm trí.

Nhưng khoảnh khắc đó, hắn lại nhớ đến cảm giác mềm mại khi đầu ngón tay chạm vào tay Hi Nhiễm, làn da trắng trẻo, mịn như sứ, không nhiễm chút bụi trần.

Chỉ một cái chạm nhẹ, mà như in dấu cả một ngày dài vào đáy lòng.


*


Hi Nhiễm thì đánh một giấc say sưa trong phòng, y ung dung nằm dài trên giường, bên bàn bày sẵn hương liệu, tự nhủ bản thân hôm nay đã làm tròn trách nhiệm một vị sư tôn mẫu mực.

Ai biết được, đệ tử ngoan của y có khi cảm động đến phát khóc rồi cũng nên?

Y cứ thế mà ngủ một mạch tới tận khi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa khe khẽ. Là Cổ Hạo mang thuốc đến.

Uống xong bát thuốc đắng ngắt, Hi Nhiễm liền nhảy chân sáo ra ngoài, đi tìm Du Phong.

Những ngày kế tiếp trôi qua nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhàn nhã đến độ khiến người hâm mộ.

Mãi cho đến gần Tết Nguyên Tiêu, một tin tức như sét đánh giữa trời quang truyền tới, khiến Hi Nhiễm đang nằm không hóng gió cũng phải giật mình.

Đường Gia Lạc dẫn người tiến vào Cơ Ma Vực tranh giành Sinh Cốt Quả với yêu thú. Kết quả, lúc đi hơn ba trăm người hùng dũng, lúc về chẳng còn lại dưới năm mươi.

Hi Nhiễm ngồi dưới mái hiên, thảnh thơi cắn táo, hai chân lơ lửng đong đưa, dáng vẻ vui thú như đang xem kịch.

Du Phong ngồi đối diện, từ tốn kể tiếp:

"Trong nhóm đó có Tư Trực đi theo. Nghe nói bị thương khá nặng, e là phải nằm liệt cả tháng."

Kỷ Xích nghe tới đây thì bất giác quay sang nhìn Hi Nhiễm. Chỉ thấy tiểu Tôn giả kia đang gặm trái táo, vẻ mặt thờ ơ, đột nhiên ném trái táo trong tay xuống đất cái bịch.

Trong lòng hắn lặng lẽ thầm đoán... đây là tức giận rồi? Quả nhiên, nhóc này vẫn còn thích Tư Trực như thuở nào.

Nhưng rồi… Hi Nhiễm kêu ré lên, vội vã với lấy cốc nước tu ừng ực.

"Ca ca! Táo này có sâu!"

Kỷ Xích: "…"

Chắc do tâm hắn ác.

Hi Nhiễm phì phò một trận, lè lưỡi đầy vẻ ghét bỏ, trừng mắt nhìn trái táo còn dính vết cắn, lẩm bẩm: "Tởm chết đi được, suýt thì cắn đôi con sâu kia rồi."

Kỷ Xích cố nhịn cười, lên tiếng dò hỏi: 
"Ngươi không lo cho cái tên kia à?"

Hi Nhiễm lúc này đang với tay lấy một quả quýt, giọng dửng dưng:

"Ta á? Mắc gì phải lo? Có đẻ ra linh thạch được không?"

"Loại có sức mà không có óc cũng bất tài vô dụng, ai bảo biết rõ nơi đó nguy hiểm mà vẫn đâm đầu vào. Đúng là nhạt nhẽo."

Kỷ Xích giật giật khóe môi, còn Du Phong thì nín cười, lột quýt đưa cho Hi Nhiễm. Y nhón lấy một múi, nhai nhóp nhép rồi hỏi tiếp:

"Sau đó thì sao? Họ lấy được Sinh Cốt Quả hả ca ca?"

Du Phong gật đầu, ánh mắt sâu xa.

"Không rõ Đường Gia Lạc định dùng Sinh Cốt Quả làm gì mà liều cả sinh mạng nhiều người đến thế. Tổn thất lần này với Thái Hư tông rất lớn, nhưng đồng thời cũng là thu hoạch không nhỏ."

"Ngày mai ta và Hàn Tô sẽ đến Thái Hư tông thăm hỏi. Đệ có muốn theo không?"

Hi Nhiễm bĩu môi lắc đầu, mắt lười biếng lim dim:

"Phiền lắm, đệ thà ngủ trong Tịch Lạc phong còn hơn."

Du Phong mỉm cười, đưa nốt phần còn lại của quả quýt vào tay Hi Nhiễm, tiện thể xoa đầu y một cái.

"Ừ, ta về sẽ mua đồ ăn vặt cho đệ."


---


Sáng sớm hôm sau, đám đệ tử Thái Hư tông đã tụ tập bàn tán rôm rả dưới hành lang cong vút đẫm sương mai.

"Ngươi nghe gì chưa? Hôm nay Du tông chủ và thiếu tông chủ Vô Cực tông sẽ đến thăm đấy!"

"Thì sao? Có gì đáng ngạc nhiên à?"

"Ngươi ngu thật hay giả đấy? Nắm không được trọng điểm rồi!"

"Là Hi Nhiễm Tôn giả đó! Ngươi không biết sao? Hi Nhiễm của Thiên Minh tông ái mộ thiếu tông chủ của chúng ta đó!"

"Ngươi đoán xem, hôm nay liệu người đó có đến không? Ta nghe đồn dung mạo Hi Nhiễm Tôn giả ghê lắm, nhìn một lần là ói một lần!"

"Đúng đúng! Da trắng xanh như quỷ, cứ tô tô vẽ vẽ trên mặt, quái dị không nói nổi."

"Còn dám xưng Tôn giả nữa chứ! Y mất tu vi từ đời nào rồi. Không sợ bị cho là đang mỉa mai y à?"

"Xuỵt! Tới rồi kìa, câm miệng lại!"

Du Phong được đệ tử dẫn vào tiền viện, đi phía sau là một thiếu niên dáng cao gầy, y phục màu đen trắng giao nhau, viền áo thêu họa tiết mây lượn, thoạt nhìn vừa tiêu sái vừa lạnh lùng.

Tóc hắn buộc cao thành đuôi ngựa, dùng trâm gỗ và dây lụa đen cố định lại, từng bước đi đều có vẻ thản nhiên, trầm ổn.

Đường Gia Lạc bước ra tiếp đón:

"Hai vị đến rồi, mời vào trong."

Du Phong gật đầu, thiếu niên đi sau cũng hành lễ rồi cùng nhau tiến vào trong.

Bên trong, có một người bị băng trắng quấn từ đầu đến chân đang nằm im ỉm trên giường, chỉ lộ mỗi cặp mắt hằn sự  mỏi mệt.

Hàn Tô bước đến bên giường, cúi người nhìn, giọng pha trò:

"Khà khà, Tư Trực, ngươi bị quấn như cái kén vậy. Khi nào định phá kén hóa bướm thế hả?"

"Bướm nhỏ bay bay~"

Tư Trực tức tối trừng mắt: "Hàn Tô! Ngươi câm miệng!"

Hàn Tô cười híp mắt, chống nạnh cúi xuống sát mặt hắn:

"Á à~ Thiếu tông chủ nóng tính quá nha, coi chừng lửa giận bốc lên làm vết thương lâu lành đấy~"

Tư Trực hừ nhẹ rồi nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó thiếu vắng.

Mở mắt, hắn đảo quanh một vòng. Đúng là thiếu thật.

Du Phong thì đang đứng một bên nói chuyện với Đường Gia Lạc, vẻ mặt bình thản.

Nhưng Hi Nhiễm… không thấy đâu cả.

Hàn Tô nhướng mày, khoanh tay nói trúng tim đen ai kia:

"Đang tìm Hi Nhiễm à?"

Tư Trực chợt nhớ ra.

Phải rồi, y nói thích hắn nhất, nay hắn trọng thương đến mức này, vì sao y không đến?

Du Phong nghe thấy thì bình thản đáp:

"Hi Nhiễm đệ ấy không muốn đi, nói là ở lại trong tông dưỡng sức."

Hàn Tô ồ lên, ra vẻ hiểu chuyện, quay sang nhìn Tư Trực bằng ánh mắt "chậc chậc".

Thời thế đúng là thay đổi rồi.

Tư Trực lại nhắm mắt, không lên tiếng, song đôi mày khẽ chau lại.

Bên ngoài, mấy đệ tử càng rộn ràng bàn tán.

"Không thấy Hi Nhiễm đâu nhỉ?"

"Không thể nào! Thiếu tông chủ của chúng ta bị thương đến thế, y phải đến đây rơi nước mắt mới đúng chứ?"

"Có khi bị Du tông chủ nhốt lại rồi chăng?"

"Cũng có thể y nghe tin thiếu tông chủ bị thương liền phát điên, rồi bị trói lại rồi ấy chứ!"


*

Dưới tàng cây đào lác đác cánh hoa bay, ánh nắng nhạt dịu dàng trải lên sân viện, soi bóng một người áo trắng nằm tựa lưng trên chiếc ghế trúc, dáng vẻ nhàn tản.

Hi Nhiễm khẽ cắn miếng bánh điểm tâm, nhấp ngụm trà thơm nhẹ mùi hoa cúc, ánh mắt hờ hững liếc nhìn đồ nhi đang múa kiếm bên kia sân.

Từng đường kiếm sắc bén, tư thế trầm ổn, khí tức trong trẻo mà cường nghị, đúng là một pho tượng mỹ nhân biết cử động.

Y nheo mắt, khóe môi vẽ ra ý cười sung sướng, như con mèo nằm phơi nắng được người vuốt lông.

Thiên đường là đây chứ đâu, chẳng cần đi sớm về khuya, chỉ cần ăn với ngủ, còn gì sướng hơn nữa chứ~

Hi Nhiễm cong ngón tay ngoắc ngoắc về phía người đang luyện kiếm.

"Ẩy, đồ nhi, lại đây với vi sư một chút."

Cổ Hạo nghe tiếng y gọi thì kiếm thế dừng lại, xoay người nhìn về phía y.

Trong mắt hắn thoáng qua vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.

Hi Nhiễm vỗ vỗ xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, mắt híp lại, giọng lười biếng:

"Ngồi xuống, quay lưng lại đây."

Cổ Hạo nheo đôi mắt phượng hẹp dài của mình lại, vẻ mặt như đang nghi ngờ nhân sinh. Hắn thật sự có chút muốn bẻ cổ y tại chỗ.

Dẫu thế, hắn vẫn thở dài làm theo, tà áo trắng khẽ phất qua tay áo y khi ngồi xuống.

Hi Nhiễm vén nhẹ mái tóc dài đen nhánh của hắn qua, ánh nắng rọi lên từng sợi tóc như tơ tằm đen bóng, sáng lấp lánh như suối đêm.

Y cúi đầu, vén cổ áo hắn ra kiểm tra vết thương, đoạn lấy ra một bình ngọc trắng từ tay áo, dốc tay đưa ra trước mặt hắn.

" Đây là Dược Linh Tuyền. Ngươi uống vào sẽ hồi phục nhanh hơn."

Cổ Hạo siết chặt nắm tay, nhận lấy bình ngọc, nghiến răng nói:

"Đa tạ sư tôn."

Hắn vừa định đứng dậy tiếp tục luyện kiếm thì cổ tay bị người phía sau nhẹ nhàng giữ lại.

Bàn tay Hi Nhiễm mát lạnh, da thịt mềm mại, vô cùng dễ chịu. Y cười như hồ ly tinh câu dẫn lòng người, giọng nhẹ như gió:

"Ấy, đi vội làm gì. Ngồi yên nào."

Cổ Hạo khẽ nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì đã bị y ấn cho ngồi yên trở lại.

"Vi sư muốn tết tóc cho ngươi."

Câu nói ấy như sét đánh ngang tai, khiến toàn thân hắn thoáng chốc cứng ngắc, cơ bắp cũng vô thức căng lên như đang chuẩn bị đón địch.

Hi Nhiễm ngồi phía sau vừa tết vừa nghịch tóc hắn, đôi tay trắng muốt uyển chuyển như đang dệt tơ, mặt lại thản nhiên như thể đang chăm bón một gốc lan.

Tóc hắn đen nhánh như mực, dài quá thắt lưng, từng lọn mượt mà, y khéo léo tết thành từng búi nhỏ, sau cùng lại không nhịn được mà lấy vài cánh hoa đào rải lên.

Khí chất trầm lãnh ngạo nghễ, phút chốc hóa thành đoá hoa nhu mì.

"Đẹp quá, thành một tiểu cô nương xinh xẻo rồi~"

Cổ Hạo đột ngột đứng phắt dậy, tóc đung đưa theo động tác, hoa đào lả tả rơi xuống. Sắc mặt hắn đen như đáy nồi, vội vàng chắp tay nói:

"Sư tôn, đệ tử chợt nhớ còn chuyện chưa xử lý, xin phép cáo lui!"

Dứt lời, hắn xoay người như trốn chạy.

Hi Nhiễm nhìn bóng hắn chạy biến, tay lấy chén trà, nhấp một ngụm, cười đến run vai.

"Xấu hổ mà cũng đáng yêu như vậy."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play