Hi Nhiễm nằm mơ.

Trong mơ, y thấy mình khi chỉ mới sáu tuổi.

Nhóc Hi Nhiễm trèo cây, bất cẩn ngã xuống trầy trụa cả đầu gối, khóc đến trời long đất lở, ông bà ngoại dỗ đến khô cả cổ họng mà tiểu tổ tông này vẫn không chịu nín.

Hôm đó là một buổi chiều đỏ rực rỡ, ánh tà dương như dệt lụa hồng khắp bầu trời.

Y thấy bà ngoại bế mình vào lòng, giọng nói dịu dàng như nước suối đầu nguồn:

"Tiểu Nhiễm ngoan của bà, đừng khóc nữa. Cháu mà khóc, bà buồn lắm, bà sẽ mau già đi, không ở bên cháu lâu được đâu."

Nhóc Hi Nhiễm nghe vậy thì giật mình, lập tức cắn môi nín khóc, cái đầu nho nhỏ đầy tóc mềm dụi dụi vào lòng bà.

Thằng nhóc này từ nhỏ đã thích mùi hương trên người bà ngoại, là mùi thảo dược thanh thanh quyện với hương mực tàu đậm đà của thư phòng.

"Bà ơi, bà đừng bỏ cháu mà…"

Đối diện với đôi mắt tròn xoe, long lanh nước kia, tim bà cũng mềm nhũn. Bà xoa đầu nhóc Hi Nhiễm, mắt nheo cười:

"Không khóc nữa nhé? Bà làm bánh bao nhân thịt cho cháu ăn nghen?"

Nhóc Hi Nhiễm lập tức cười toe toét, rạng rỡ đến mức lộ ra nơi hai chiếc răng sữa đã rụng mất, nhóc gật đầu cái rụp.

Từ nhỏ đến lớn, y vẫn yêu thích nhất là bánh bao nhân thịt do bà ngoại tự tay làm.

Đến cả trong mơ, y cũng như cảm nhận được hương thơm ấy, mùi thơm mềm mại, như gói trọn cả một thời thơ ấu dịu dàng.

Hi Nhiễm nhớ nhà.

Nhớ ông bà ngoại, nhớ cả ánh mắt lạnh nhạt của cha lúc rời bỏ y.

Mẹ y mất sớm vì bệnh, cha lại cạn tình theo người đàn bà khác, bỏ mặc y cho ông bà nuôi nấng.

Cả tuổi thơ y lớn lên trong sự ôn nhu của hai người già, thay cha mẹ gánh hết giông gió đời y.

Đến khi y khôn lớn, còn chưa kịp báo đáp, hai người đã bị cuốn đi khỏi nhân gian ấy...

Khóe mắt cay xè, những giọt lệ nóng hổi lặng lẽ trượt xuống gò má.

Hi Nhiễm không biết, dáng vẻ u buồn của y lúc này, đã bị một người đứng ngoài cửa bắt trọn vào mắt.

--

Ban đầu Cổ Hạo tưởng Hi Nhiễm bảo hắn dọn tới Tịch Lạc phong các là để tiện hành hạ hắn ngày đêm.

Nào ngờ từ sáng đến tận hoàng hôn đỏ rực, vẫn chưa thấy người nọ ló mặt ra ngoài.

Cổ Hạo luyện kiếm xong, trong lòng không khỏi thấy lạ, y làm gì mà mãi vẫn chưa ra ngoài?

Tới giờ uống thuốc, hắn gõ cửa mấy lần mà không ai đáp, lòng sốt ruột liền đẩy cửa bước vào.

Và ngay khoảnh khắc đó, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn đứng sững.

Hi Nhiễm đang cuộn tròn trên giường, mày hơi nhíu, hai má vương đầy nước mắt, mi mắt run rẩy như cánh bướm trong mưa.

Trái tim Cổ Hạo giật một nhịp.

Hắn từng thấy Hi Nhiễm khóc, là lúc y bị Tư Trực từ chối tình cảm, y khóc đến thảm thương, mất cả mặt mũi.

Nhưng lần này lại khác, đây là lần đầu tiên hắn thấy y khóc trong lúc say ngủ.

Y khóc đến ấm ức, như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cổ Hạo đứng bất động nơi cửa, tay vẫn cầm chén thuốc còn bốc khói, không biết nên làm gì.

Rồi giọng nói nghẹn ngào từ giường truyền ra, khẽ như làn khói nhưng đâm thẳng vào tim hắn:

"Đừng bỏ rơi con mà…"

Hắn sững người, trong mắt hiện lên một tia bối rối.

Hi Nhiễm… cũng từng bị bỏ rơi sao?

Hi Nhiễm dường như đang tỉnh lại. Y nhíu mày, dùng tay mơ màng lau mặt. Đôi mắt còn ướt đẫm, đuôi mắt bị chà cho đỏ rực.

Ánh mắt y mông lung dần rõ ràng, nhìn thấy người đứng nơi cửa, một thiếu niên vóc dáng gầy gò, đang nhìn mình bằng vẻ mặt không nói rõ là gì.

Hi Nhiễm giật mình.

Là Cổ Hạo? Sao trông gầy thế?

Lần trước chưa kịp nhìn kỹ, giờ thì ngủ dậy bất thình lình bị đánh úp, không kịp chuẩn bị tâm lí gì cả.

Cổ Hạo lại còn nhìn y bằng vẻ mặt như… như thể vừa dẫm phải cứt vậy.

Không khí yên tĩnh tới mức hơi ngại ngùng, Hi Nhiễm cất tiếng trước, giọng vẫn còn khàn khàn:

"Cổ Hạo, ngươi tới đưa thuốc à?"

Cổ Hạo như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, lập tức đáp lời:

"Vâng, sư tôn. Đến giờ uống thuốc rồi."

"Là đệ tử lỗ mãng. Do gõ cửa không ai đáp nên mới tự tiện vào phòng. Xin sư tôn trách phạt."

Hi Nhiễm nhìn hắn như nhìn kẻ điên.

Hắn bị đánh riết nên nghiện rồi à? Làm gì cũng đòi bị phạt, máu M chảy tràn não rồi chắc?

Y hắng giọng, tránh bầu không khí kỳ quặc đang quấn quanh.

"Khụ… không cần. Đặt thuốc trên bàn đi, lát nữa vi sư uống."

Cổ Hạo định mở miệng thêm gì đó, nhưng Hi Nhiễm đã nhanh chóng chen lời:

"Cha...... à không, ngươi cứ lui đi. Tông chủ sẽ không phạt ngươi đâu."

Cổ Hạo: "…"

Từ bao giờ mà Hi Nhiễm trở nên giảo hoạt như thế rồi?

Cổ Hạo yên lặng đặt thuốc xuống bàn rồi lui ra.

Về đến phòng, hắn ngồi xuống thiền định. Nhưng không hiểu sao, hình ảnh Hi Nhiễm nằm khóc cuộn tròn cứ quấn lấy tâm trí hắn, không chịu tan đi.

Cuối cùng hắn buông xuôi, ngả lưng xuống giường.

Ánh mắt dần trầm lại.

"Hi Nhiễm, rốt cuộc… ngươi là đang muốn làm gì?"

"Thật khiến người khác… tò mò."

*

Hi Nhiễm sau khi uống thuốc, y khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng, thân hình gầy gò ngồi bên ngưỡng cửa, lưng tựa vào khung gỗ, ánh mắt thẫn thờ dõi theo sắc trời đỏ quạch cuối ngày.

Hoàng hôn nhuộm rực cả góc sân, từng vạt nắng nghiêng nghiêng như lụa đào rơi xuống mái ngói xanh rêu, phủ một tầng sắc ấm lên gương mặt tái nhợt của y.

Gió chiều se sắt, lùa qua mái tóc đen nhánh, thổi bay vài sợi rối trước trán.

Y khẽ lẩm bẩm, giọng nhẹ như tiếng gió khẽ khàng lướt qua cành liễu:

"Muốn ăn bánh bao nhân thịt quá..."

Một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên từ phía bên cạnh:

"Đệ thèm bánh bao nhân thịt sao?"

Hi Nhiễm giật mình, ngoảnh mặt qua thì thấy Du Phong đang chậm rãi bước tới, trường bào trắng bay phấp phới như tiên nhân.

Ánh tà dương phủ một tầng hào quang lên gương mặt hắn, nhuộm đôi mắt thêm sâu, thần sắc lại mang theo vài phần ôn nhu khó giấu.

"Ca ca? Sao ca lại đến đây?"

Du Phong ngồi xuống bên cạnh y, không nói gì, chỉ đưa tay lên nhẹ vuốt mái tóc dài mượt của Hi Nhiễm, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

"Làm sao? Rảnh rỗi cũng không cho ta đến thăm đệ à?"

Hi Nhiễm cười khẽ như không suy nghĩ nhiều, buông lời ngây ngô:

"Đến thăm đệ, thì ca ca cũng phải mang chút đồ ăn vặt cho đệ chứ."

Du Phong bật cười, lắc đầu đầy bất lực, đưa tay nhéo nhẹ sống mũi cao thẳng của y:

"Đệ đó, lớn thế rồi còn ham ăn vặt?"

Hi Nhiễm bị nhéo đến mức mũi đỏ ửng, ánh mắt long lanh như nước, quay sang làm mặt quỷ:

"Lớn gì chứ? Ca ca mới lớn! Đệ là tiểu hài nhi, tiểu hài nhi không được ăn vặt sao?"

Du Phong nhìn đệ đệ bướng bỉnh của mình, chỉ đành nở nụ cười dỗ dành.

Trong mắt hắn, y vẫn là tiểu tử năm nào, chạy lon ton phía sau hắn, miệng luôn gọi "ca ca", ánh mắt tràn đầy sự ỷ lại.

Thời gian như nước, Hi Nhiễm từng chút một đổi thay.

Từ khi y để tâm đến Tư Trực, nụ cười trong sáng ấy dần nhạt nhòa, thay vào đó là sự ngang ngạnh cố chấp đến lạ. Hắn từng khuyên nhủ vô số lần, chỉ đổi lại một câu:

"Đừng quản chuyện của đệ, đệ lớn rồi."

Giờ đây nhìn y nép mình trong ánh chiều tà, dáng vẻ lại ngây thơ như thuở ban sơ, tim Du Phong như mềm đi một nửa.

Hắn cầm lấy một lọn tóc mượt của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua như vuốt lấy một mảnh hồi ức cũ kỹ.

"Nhiễm Nhiễm, đệ là người thân của ta, đương nhiên... chính là tiểu sư đệ nhỏ của ca ca."

Hi Nhiễm ngẩn người, hàng mi khẽ động, rồi chậm rãi tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt nhìn xa xăm. Y không lên tiếng. Nhưng trong lòng lại dấy lên cảm xúc kỳ lạ.

Nguyên chủ thực sự có một người anh rất tốt, vậy mà lại chỉ biết chạy theo bóng người hờ hững kia, mắt mù tim cũng mù.

Du Phong vẫn dõi theo gương mặt y, thấy y không phản bác, chỉ thấy y đáng yêu vô cùng, liền vươn tay nhéo nhẹ đôi má mềm mại.

"Nhiễm Nhiễm, vừa rồi đệ nói muốn ăn bánh bao nhân thịt đúng không? Đi nào, ca ca mua cho đệ."

Ánh hoàng hôn đỏ rực đổ dài bóng hai người trên nền đất lát đá xanh, một cao một thấp, một trầm ổn một hoạt bát, dắt tay nhau bước đi.

Người kia cười cười dịu dàng, kẻ này vừa đi vừa lầm bầm, hoàn toàn là dáng vẻ cậy sủng mà kiêu.

--

Hi Nhiễm ăn đến mức no căng bụng, ôm bụng rên rỉ, suýt nữa thì ngã xuống bàn. Du Phong chỉ biết lắc đầu bật cười, rồi rót cho y một chén trà nhạt vị.

"Ham ăn như vậy, không sợ béo rồi Tư Trực không thích đệ nữa à?"

Hi Nhiễm nhếch môi, thái độ vô cùng kiêu ngạo:

"Hắn cũng xứng?"

Du Phong suýt nghẹn vì câu đáp ấy, nhìn Hi Nhiễm đang bình thản uống trà, mà chỉ biết cười khổ.

Đệ đệ của hắn thay đổi thật nhiều, chẳng biết là nên lo hay nên vui nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần đệ ấy vui vẻ là đủ.

Du Phong đứng lên, đưa cho y một túi nhỏ:

"Sáng mai có khách quý đến, đệ nhớ đến chính điện sớm một chút."

Nói rồi hắn xoa mạnh đầu Hi Nhiễm, như thể cố tình vò cho rối bù lên mới hả dạ, sau đó mới rời đi.

Hi Nhiễm trừng mắt nhìn theo, cảm thấy mái tóc mình rối như ổ quạ thì nghiến răng nghiến lợi:

"Cái đầu đáng thương của ta sắp bị huynh vò cho trọc mất rồi đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play