Sau khi nói rõ mọi chuyện ở chính điện, Hi Nhiễm vui vẻ ra mặt vì đã thành công ngăn cản Du Phong đến Cơ Ma vực.
Coi như giúp sư huynh tránh được một kiếp nạn.
Y trở về Tịch Lạc phong các của mình, quyết định dọn dẹp lại gian phòng một phen.
Phòng nguyên chủ bừa bộn đến mức muốn tìm thứ gì cũng như đào kho báu, không lật tung cả căn phòng lên là không thấy.
Hi Nhiễm vừa thở dài vừa xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp. Đang lúc hăng say, y bỗng tìm thấy một chiếc rương dưới gầm giường. Hi Nhiễm tò mò lôi nó ra.
Không có lấy một hạt bụi, chứng tỏ nguyên chủ thường xuyên mở ra xem.
Hi Nhiễm mở rương, bên trong là một đống đồ lộn xộn: một mảnh vải rách bị cháy sém, một chiếc khăn tay đã ngả màu, một dải đai lưng màu vàng nhạt…?
Y lập tức lâm vào khủng hoảng, đây không phải đều là đồ Tư Trực từng dùng qua sao?!
Tuyệt thật, bản thân xuyên thành một tên biến thái chuyên cất trộm đồ người ta.
Hi Nhiễm mặt mày tái mét, vội vàng bới tung đống đồ trong rương ra xác nhận.
Không sai, toàn bộ đều là của Tư Trực.
Y không chút do dự đóng sập nắp rương lại, khóa kỹ, sau đó kéo thẳng ra sân sau… thiêu rụi.
Nhìn cái rương chất chứa "tội ác" bị lửa liếm cháy đen, Hi Nhiễm mới hài lòng quay gót.
Sau khi dọn dẹp xong, căn phòng sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều, nhưng Hi Nhiễm thì mệt rã người, nằm vật xuống giường thở dốc như chó vừa thi chạy marathon.
Y chống tay ngồi dậy, như sực nhớ ra điều gì đó, liền lảo đảo đến bàn, rót cho mình một chén trà.
Hình như còn chuyện gì rất quan trọng mà y đã quên thì phải?
Hi Nhiễm ngồi nghĩ một hồi mới chợt bừng tỉnh.
Quao, còn chưa gặp nam phản diện đâu hết! Giờ này chắc hắn đang ở khu sinh hoạt chung cùng các đệ tử chăng.
Nếu nhớ không nhầm thì khoảng thời gian này, nguyên chủ có lẽ đã đánh Cổ Hạo một trăm roi rồi.
Cũng chưa đến giai đoạn hành hạ thể xác, vẫn còn kịp cứu vãn.
Hay là, mang cho hắn ít thuốc mỡ trị thương nhỉ? Coi như thể hiện lòng nhân từ sâu như biển của một vị sư tôn mẫu mực.
Hi Nhiễm vừa nghĩ vừa cười ngốc, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ, kèm theo một giọng nói non nớt, hơi khàn yếu.
"Sư tôn."
Hi Nhiễm giật bắn người, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy ròng ròng.
Tới nhanh vậy à? Trời đất ơi, mới nghĩ là đã hiện hồn lên rồi.
Y dằn nỗi sợ trong lòng, giọng bình tĩnh mà nghiêm chỉnh.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, Cổ Hạo bước vào, tay bưng chén thuốc đen kịt. Hắn lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt, môi khẽ nhếch, cười lạnh.
"Sư tôn, tông chủ bảo đệ tử mang thuốc đến cho người."
Ánh mắt hắn thâm trầm, dán vào bóng lưng kia, cái bóng lưng từng vô số lần chà đạp, nhục mạ hắn như một kẻ hèn hạ không hơn không kém một con sâu con kiến.
Hi Nhiễm đổ mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch.
Tới đoạn cốt truyện rồi!
Chính là đoạn Cổ Hạo vì giúp một đệ tử khác mà đưa thuốc trễ, nguyên chủ liền nổi giận, nhốt hắn ba ngày đói khát, sau còn đánh ba mươi roi.
Y đột nhiên muốn tự sát cho xong.
Cổ Hạo thấy Hi Nhiễm mãi không phản ứng thì chau mày, trong lòng sinh nghi.
Không giận? Không đánh?
Kiếp trước chỉ vì chậm đưa thuốc một canh giờ, Hi Nhiễm liền tống hắn vào nhà chứa củi, giam ba ngày ba đêm không cơm nước, thả ra còn tặng kèm ba chục roi.
Lần này hắn cố ý trễ hơn tận ba canh giờ, còn tưởng sẽ bị ăn roi đến rách da chảy máu.
Cổ Hạo liền giả bộ run rẩy, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương.
"Sư tôn là đệ tử sai, đệ tử có việc đột xuất, chậm trễ thời gian uống thuốc của người…"
Hi Nhiễm không thèm ngoảnh lại, ra vẻ lạnh nhạt đáp:
"Vi sư biết rồi. Đặt trên bàn đi, lui xuống."
Cổ Hạo: "…"
Không giận? Không đánh? Còn chẳng thèm nhìn mặt hắn?
Không thể nào!
Cổ Hạo không cam lòng. Hắn quyết định thử chọc giận thêm một lần nữa.
"Sư tôn, tông chủ dặn đệ tử phải tận mắt nhìn người uống thuốc, mới được rời đi."
"Thuốc vẫn còn ấm, người mau uống đi."
Trong lòng hắn cười lạnh, chuẩn bị màn diễn đáng thương lần hai, đợi đám người trong tông nhìn thấy, sẽ mắng Hi Nhiễm đến thối đầu.
Nhưng lúc ấy, Hi Nhiễm nhẹ xoay người lại, ánh mắt lười biếng nhưng dịu dàng, nở nụ cười như hoa.
Đôi mắt hồ ly cong cong, lấp lánh tà khí quyến rũ, lại như đang thầm mắng:
Tông chủ là cha ngươi à? Nói gì cũng nghe thế?
Cổ Hạo sửng sốt, như bị đánh vào đầu.
Hắn chưa từng thấy Hi Nhiễm như thế này, không dữ dằn, không vặn vẹo xấu xí, mà lại nhẹ nhàng đến khó tin.
Người trước mặt, mắt sáng mày cong, dung nhan như ngọc, nụ cười thoáng qua dịu dàng như gió xuân.
Một khắc ấy, Cổ Hạo như rơi vào hầm băng. Đây… thật sự là Hi Nhiễm?
Hắn không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn người kia bưng chén thuốc lên uống.
Ngón tay Hi Nhiễm thon dài, hơi run. Cần cổ trắng ngần hơi ngửa ra sau, yết hầu chuyển động nhẹ nhàng.
Cổ Hạo nhìn đến ngây người, bất giác nuốt khan.
Không đúng… Trước đây rõ ràng không phải thế này!
Hi Nhiễm uống xong, đặt chén thuốc xuống bàn, giọng bình thản:
"Được rồi, vi sư uống xong rồi. Ngươi mang đi đi."
Cổ Hạo lúc này mới hoàn hồn, lặng lẽ tiến lên, bưng chén thuốc lên tay.
Lúc hắn vừa xoay người, ánh mắt bất giác lướt qua phần gáy của Hi Nhiễm, nơi có một nốt ruồi nho nhỏ như ẩn như hiện dưới lớp mồ hôi.
Ánh mắt hắn tối lại, liền quay đầu bước đi, bộ dáng khúm núm như thường.
"Vâng, sư tôn."
Ngay lúc sắp bước khỏi ngưỡng cửa, giọng Hi Nhiễm gọi giật lại:
"Khoan đã."
Cổ Hạo siết chặt chén thuốc, lòng lạnh buốt.
Cuối cùng cũng tới rồi...
Hắn cảm thấy có thứ gì đó từ phía sau bay nhanh về phía mình, điều này khiến tim hắn đập dồn dập.
Vẫn là Hi Nhiễm ấy! Kiêu ngạo, độc miệng, luôn muốn làm nhục hắn đến chết.
Theo phản xạ, Cổ Hạo xoay người vung tay bắt lấy, một vật lạnh buốt rơi gọn vào lòng bàn tay hắn.
Là một hộp ngọc tròn màu xanh nhạt.
Hi Nhiễm ngáp dài một cái, lười biếng mỉm cười:
"Vi sư cho ngươi thuốc. Mỗi ngày bôi ba lần lên lưng, sẽ nhanh khỏi hơn."
"Được rồi, lui ra đi."
Cổ Hạo siết chặt hộp ngọc trong tay, ánh mắt dừng lại trên người Hi Nhiễm, sau đó khẽ "vâng" một tiếng.
Về đến phòng, hắn lặng lẽ nâng hộp ngọc nhỏ lên nhìn thoáng qua, rồi bất ngờ siết mạnh tay.
Chỉ nghe một tiếng rắc, hộp ngọc tinh xảo lập tức vỡ vụn, hóa thành bụi mịn rơi đầy đất.
*
Sau khi Cổ Hạo rời đi, Hi Nhiễm mới thở ra một hơi dài.
Vì y dọn dẹp lại phòng, mồ hôi lấm tấm trên trán, cả người rã rời. Là người không chịu nổi dơ bẩn, y chẳng chần chừ mà đi thẳng đến hồ tắm.
Tại Tịch Lạc phong các có một hồ Dược Trì được xây riêng cho nguyên chủ, do chính Du Phong dốc tâm làm nên sau khi nguyên chủ bị vỡ đan điền.
Hi Nhiễm cởi y phục, bước xuống nước. Nước ấm bao bọc lấy cơ thể, y ngả người tựa vào tảng đá lớn bên bờ, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa vọng đến, Hi Nhiễm lập tức căng người, khẽ nghiêng mặt, giọng cảnh giác vang lên:
"Ai?"
"Sư tôn, là ta."
Cổ Hạo đứng ở ngoài, dáng vẻ có chút lúng túng, dường như muốn nói lại thôi.
Ánh mắt hắn lặng lẽ dừng trên sườn mặt ướt nước của Hi Nhiễm, hàng mi dài khẽ rũ, cánh môi ửng hồng dưới làn nước ấm.
Hi Nhiễm nghe ra là hắn, bèn buông lỏng đề phòng, thanh âm dịu xuống:
"Sao thế?"
Câu hỏi mềm mại ấy lại như cây đinh xuyên thẳng vào tai Cổ Hạo. Hắn hơi run lên, cố làm ra vẻ sợ hãi:
"Sư tôn, tông chủ có dặn đệ tử mang đan dược đến cho người, nhưng lúc nãy đệ tử quên mất. Xin sư tôn đừng tức giận."
Hi Nhiễm nheo mắt lại. Xem ra bị đánh một trăm roi khiến thằng nhóc này ám ảnh thật rồi.
Nhưng trái với mong đợi của Cổ Hạo, y chỉ nhẹ giọng "ừm" một tiếng, không trách mắng cũng không để tâm thêm.
"…"
Cổ Hạo im lặng đứng đó, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Lúc hắn muốn bị đánh thì y lại không đánh!
Hắn đành phải đặt đan dược trong phòng Hi Nhiễm, rồi uể oải quay về phòng mình, mặt nặng như đá vì kế hoạch thất bại thảm hại.
*
Sáng sớm hôm sau, Cổ Hạo đang luyện kiếm thì bị Kỷ Xích gọi ra.
Kỷ Xích không vòng vo, nói thẳng:
"Sư tôn ngươi bảo ngươi dọn vào Tịch Lạc phong các mà ở."
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, để lại Cổ Hạo đứng sững giữa sân tập, mặt mày nhăn nhó đầy khó hiểu.
Hi Nhiễm đang định làm gì đây? Muốn hắn dọn đến để tiện bề tra tấn chăng?
Trên đường dọn đồ, một nhóm đệ tử vây quanh hắn, ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị, la hét ồn ào.
Một nhóm khác thì châm chọc:
"Xì, tưởng có gì hay, chắc là ma tôn giả bảo hắn đến đó học cách trang điểm như quỷ thôi."
Câu nói vừa dứt, cả đám phá lên cười. Cổ Hạo siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc ẩn nấp trong đêm đen.
Mang theo đồ đạc đến Tịch Lạc phong các, đầu óc hắn rối như tơ vò, đoán hết khả năng này đến khả năng khác.
Hi Nhiễm sao lại thay đổi đến thế? Chẳng lẽ... y cũng trọng sinh?
Ký ức cũ như lưỡi dao chợt hiện lên, hắn từng đâm chết Hi Nhiễm trước mặt Du Phong, khuôn mặt vặn vẹo trắng bệch kia giống như quỷ dữ bò lên từ địa ngục.
Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ mảnh mai yếu ớt trong hồ nước đêm qua, vẻ đẹp tựa như tranh vẽ, hắn bỗng cảm thấy người này thật kỳ lạ.
Cứ như đó không phải Hi Nhiễm, mà lại cũng chính là Hi Nhiễm.
Hắn lắc mạnh đầu, ánh mắt u tối như vực sâu không đáy.
Dù có thay đổi thế nào, Hi Nhiễm vẫn là Hi Nhiễm. Hắn nhất định sẽ khiến y chết trong đau đớn, nhục nhã nhất.
Hắn đứng trước cửa phòng Hi Nhiễm, gõ nhẹ:
"Sư tôn, đệ tử đến rồi."
Một giọng nói khàn khàn, nghe như mới ngủ dậy vọng ra từ trong phòng:
"Ừm, ngươi cứ chọn một phòng nào đó rồi ở đi."
Cổ Hạo đáp khẽ một tiếng, sau đó đi chọn gian phòng cách xa nhất phòng của Hi Nhiễm.