Chỉ vài ngày sau hôm Vy và Chu Thần nói chuyện, Kiều Trúc không còn che giấu sự khó chịu. Cô bắt đầu công khai tỏ thái độ với chị gái – bóng gió trong bữa ăn, khinh miệt trong từng ánh nhìn, và cả những lời thì thầm cố tình để mẹ nghe thấy.

Cho đến chiều thứ Sáu, khi Vy vừa về đến nhà, cô đã thấy mẹ ngồi sẵn ở phòng khách, gương mặt lạnh như băng.

Trúc ngồi bên cạnh, đôi mắt ướt nước, như thể là người vừa chịu uất ức lớn lao.

– “Mẹ muốn nói chuyện với con.” – giọng mẹ cô lạnh lẽo.

Vy đặt cặp xuống, tim chùng hẳn. Cô biết chuyện gì sắp xảy ra.

– “Con tưởng mẹ không biết gì sao? Con bé Trúc đã khóc cả tối hôm qua vì chuyện của con với Chu Thần.”

Trúc vờ vùi mặt vào tay, nấc nhẹ.

– “Con không cố tình… Nhưng em ấy cố tình đọc nhật ký của con. Và con cũng chưa từng nói gì với Chu Thần...”

– “Nhưng con khiến em nó cảm thấy bị tổn thương!” – mẹ cắt ngang, giọng gay gắt. – “Em con đã thích cậu ta trước. Làm chị mà lại đi tranh giành với em mình à?”

Vy cứng người.

Lại là câu nói ấy. “Làm chị thì phải nhường.”

Mỗi lần nghe, cô đều tự cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này, lòng cô đã không còn chịu nổi.

– “Từ khi nào con phải có trách nhiệm với cảm xúc của Trúc, còn cảm xúc của con thì chẳng ai quan tâm?”

Căn phòng lặng đi trong một nhịp thở.

Mẹ Vy nhìn cô, kinh ngạc như thể lần đầu thấy cô dám cãi lại. Nhưng Vy không dừng lại nữa.

– “Con thích Chu Thần. Nhưng con chưa từng tranh giành gì với em ấy. Em ấy tự đi phá hoại, rồi lại về khóc lóc với mẹ như thể con là kẻ cướp.”

Mặt mẹ Vy đỏ lên vì giận, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng, thì Vy nói tiếp, giọng khẽ nhưng rõ ràng:

– “Con đã quen bị coi là người thừa. Nhưng ít ra, con cũng có quyền được sống như một con người, được yêu và được tự chọn cảm xúc của mình.”

Trúc nhìn cô trân trối. Còn mẹ thì đứng dậy, như muốn nói gì đó, nhưng Vy đã bước lên lầu.

Lòng cô đau, nhưng không còn run nữa. Lần đầu tiên trong đời, Vy không để mình bị nhấn chìm bởi những lời trách mắng, không còn cố giải thích để được chấp nhận.

Cô biết rõ: dù có làm gì, cô cũng không bao giờ là "viên ngọc quý" trong mắt mẹ.

Tối hôm đó, Vy khóa cửa phòng, mở cuốn nhật ký – không để viết thêm, mà để xé nó thành từng mảnh.

Không phải vì cô từ bỏ cảm xúc dành cho Chu Thần.

Mà vì cô đã không còn muốn giấu mình sau những trang giấy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play