Sau buổi tối Vy đứng lên phản kháng, không khí trong nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mẹ không còn la mắng, nhưng cũng không nhìn mặt cô. Trúc vẫn cười nói như không có gì, nhưng ánh mắt lại sắc như dao mỗi khi lướt qua Vy.
Vy đã quen với sự cô lập ấy. Nhưng điều khác biệt lần này – là cô không còn đơn độc.
Chu Thần không nói nhiều, cũng không hỏi quá sâu. Nhưng mỗi sáng, cậu đều đứng đợi Vy ở đầu ngõ, dù cô ra sớm hay muộn. Cậu chỉ đơn giản đi cùng, không ép cô phải kể, không đòi phải chia sẻ. Chính sự yên lặng ấy lại khiến cô cảm thấy bình yên – một loại bình yên mà cả nhà cô chưa từng cho cô.
Trong lớp, cậu bắt đầu kéo ghế lại gần bàn Vy mỗi giờ học nhóm. Không ai dám nói gì – vì cậu vốn luôn là người “khác biệt”, và bây giờ chỉ có Vy là người duy nhất cậu chủ động tiếp cận.
Họ không nói về tình cảm. Nhưng Vy biết, mình không còn phải chạy trốn nữa.
Một lần, khi trời mưa, cậu lại giơ ô che cho cô, lần này không đẩy sang tay cô như trước.
– “Lần trước mình nói đừng đứng một mình trong mưa.”
Vy cười nhẹ.
– “Lần này mình đâu có đứng một mình.”
Cả hai cùng im lặng, chỉ có tiếng mưa và nhịp tim đập khe khẽ trong lòng bàn tay đang vô tình chạm vào nhau.
Tình cảm của họ – không lời tỏ tình, không ồn ào, chỉ là ở bên, lặng lẽ, nhưng đủ để trở thành sức mạnh cho Vy đứng vững.
Nhưng với Kiều Trúc, đó lại là cái gai không thể nhổ được.
Trúc bắt đầu lặng lẽ theo dõi. Mỗi lần thấy Vy và Chu Thần cùng đi, cùng cười – ánh mắt cô ta lại tối sầm. Cô không hiểu tại sao, một người như Vy – “tầm thường”, “lạc lõng”, “không ai cần” – lại có thể chiếm được ánh mắt mà chính cô vẫn khao khát.
Một buổi tối, Trúc lén vào phòng Vy khi cô đang tắm. Cô lấy điện thoại chị, mở xem tin nhắn – những đoạn hội thoại ngắn ngủi nhưng ấm áp giữa Vy và Chu Thần. Cô chụp lại. Rồi lén gửi cho mẹ.
Sáng hôm sau, mẹ Vy gọi cô xuống bếp, ném điện thoại xuống bàn.
– “Con còn mặt mũi qua lại với thằng đó? Con muốn làm mất mặt cái nhà này à?”
Vy nhìn mẹ, không ngạc nhiên, không tức giận – chỉ thấy trống rỗng.
– “Mất mặt? Vì con dám được người ta yêu thương một chút sao?”
Mẹ cô đứng bật dậy, giơ tay định tát. Nhưng lần này, Vy không né tránh – cũng không rơi nước mắt.
– “Mẹ đánh đi. Nhưng đánh xong rồi, hãy nghĩ xem mẹ từng làm gì để con còn muốn ở lại căn nhà này.”
Lần đầu tiên, mẹ Vy khựng lại. Trong ánh mắt con gái – không còn sự van xin. Chỉ có sự kiên quyết và lạnh lùng của một người đã chạm đến tận cùng đau đớn.
Vy quay lưng, bước đi, không nhìn lại.
Ở cuối ngõ, Chu Thần vẫn đứng đó, tay đút túi áo, ánh mắt trầm tĩnh.
Vy bước đến, ngẩng mặt lên:
– “Hôm nay, mình muốn bắt đầu lại. Không phải vì cậu, mà là vì chính mình.”
Chu Thần không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng ánh mắt cậu – lần này, là tự hào.