Từ ngày biết nhận thức, Kiều Vy đã học được một điều: trong ngôi nhà ấy, cô chỉ là người thừa.
Là chị cả, nhưng Vy chưa từng được một lần làm “chị”. Kiều Trúc – em gái cô – là viên ngọc quý của gia đình. Mỗi lần Vy làm sai, đó là “vô phép”; còn khi Trúc phạm lỗi, mẹ cô lại dịu dàng: “Em còn nhỏ, chị phải nhường nó.” Dù Vy chỉ lớn hơn Trúc đúng hai tuổi, khoảng cách giữa họ không phải là thời gian, mà là tình yêu – thứ mà Vy chưa bao giờ chạm đến.
Mỗi sinh nhật Vy, chỉ có một chiếc bánh nhỏ được đặt vội trên bàn ăn. Không quà, không lời chúc, không ai nhớ. Nhưng đến sinh nhật của Kiều Trúc, cả nhà đều tất bật chuẩn bị – bóng bay, bánh kem ba tầng, quà cáp đầy phòng. Vy đứng trong góc, tay nắm chặt váy cũ, gương mặt lặng lẽ giữa tiếng cười rộn rã.
Khi lên cấp ba, Vy bắt đầu quen với việc làm cái bóng của em gái. Cô học giỏi, chăm chỉ, sống biết điều – nhưng mọi thành tích đều bị mẹ cô bỏ qua. Trúc chỉ cần cười một cái, là cả nhà vỗ tay. Vy làm gì cũng sai, cũng không đủ.
Vy không giận nữa. Vì giận rồi cũng chẳng thay đổi điều gì.
Chiều hôm đó trời mưa. Mưa đổ ào ào ngay lúc tan học, như trút lên cô tất cả những tủi thân đang chất đầy trong lòng. Vy quên áo mưa, đứng nép dưới mái hiên góc trường, tay ôm cặp, vai run lên vì lạnh. Mọi người đã về gần hết. Cô lặng im, như mọi lần, như suốt bao năm qua.
Đột nhiên, một chiếc ô đen che lên đầu cô. Cô ngẩng lên.
Là Chu Thần – bạn cùng lớp, mới chuyển đến không lâu. Gương mặt cậu lạnh như bầu trời mùa đông, ánh mắt sâu, tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng. Cậu ít nói, hầu như chẳng thân với ai, luôn đi một mình. Người ta gọi cậu là “lạnh lùng kiêu ngạo”, nhưng lúc này đây, cậu đang đứng trước mặt Vy, cầm ô cho cô.
– “Cầm lấy.” – Giọng cậu trầm và dứt khoát.
Vy chưa kịp phản ứng, thì cậu đã nhét chiếc ô vào tay cô và quay đi, bước dưới mưa như thể chẳng hề hối tiếc khi bỏ lại mình trần.
Cô nhìn theo bóng lưng ấy, đôi môi khẽ mím lại. Lần đầu tiên có người dừng lại vì cô. Không phải mẹ, không phải ba, không phải bất kỳ ai trong nhà. Mà là một người xa lạ – lạnh lùng nhưng dịu dàng theo cách mà cô chưa từng biết đến.
Trong màn mưa xám, có điều gì đó rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng ấm – len lỏi vào trái tim Kiều Vy.