Kiều Vy không phải kiểu con gái dễ để ý đến người khác. Suốt mười bảy năm sống trong cô độc, cô đã học được cách thu mình, học cách không kỳ vọng vào ai. Nhưng sau hôm ấy – buổi chiều mưa với chiếc ô đen và ánh mắt trầm tĩnh của Chu Thần – cô thấy lòng mình khẽ chao đảo.
Chiếc ô cậu đưa vẫn còn treo trên giá, dù trời đã nắng lại từ hôm sau. Vy không trả nó ngay, chẳng hiểu vì sao. Có lẽ là vì cô chưa tìm được lời nào đủ hay, hoặc có lẽ... cô chỉ muốn giữ lại một chút ấm áp đó thêm một chút nữa.
Từ ngày ấy, cô bắt đầu để ý đến Chu Thần.
Cậu ngồi ở hàng ghế cuối lớp, thường dựa vào tường với ánh nhìn xa xăm. Mỗi giờ ra chơi, cậu lại lặng lẽ ra sân sau, chỗ gốc cây bằng lăng nở muộn. Không ai dám đến gần cậu. Cậu quá khác biệt – lạnh, ít nói, và toát ra một thứ khí chất khiến người khác e dè.
Nhưng Vy bắt đầu thấy những điều khác biệt.
Cậu thường lật sách nhưng mắt lại nhìn ra cửa sổ – như đang nghĩ về một nơi rất xa. Có hôm, cô thấy cậu lén đút cho con mèo hoang sau trường một miếng sandwich. Cũng có hôm, khi một bạn nữ trong lớp vấp ngã, mọi người chỉ xì xào, còn cậu lặng lẽ đặt chai nước sát bên cô ấy trước khi quay đi.
Cậu tử tế... nhưng không bao giờ để ai biết.
Cũng như Vy – cô dịu dàng, tốt bụng, nhưng chẳng ai thật sự nhìn thấy.
Trong giờ học, Vy vô thức nhìn về phía cậu nhiều hơn. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt cậu hướng về phía mình, tim cô lại đập hụt một nhịp. Chu Thần không tránh né, cũng không cười – chỉ nhìn, rất lâu, rồi quay đi.
Hôm đó, lớp học về sớm. Trời u ám, gió đầu mùa khiến những chiếc lá bàng rơi đầy lối đi. Vy ra về chậm rãi, vừa đi vừa nghĩ về bài kiểm tra sắp tới. Khi cô đi ngang qua thư viện, bất chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình:
– “Kiều Vy.”
Tim cô khựng lại một giây. Là Chu Thần.
Cậu đứng đó, dưới tán cây, tay vẫn đút túi áo khoác, ánh mắt không rõ cảm xúc.
– “Cái ô hôm trước… Cậu không cần trả.”
Vy khẽ mở mắt to, chưa kịp phản ứng.
– “Chỉ là… lần sau đừng đứng một mình trong mưa nữa. Trông rất tệ.”
Cậu nói, giọng đều đều, rồi quay đi ngay như sợ mình đã nói quá nhiều.
Vy đứng yên tại chỗ, gió thổi tung mái tóc dài. Tim cô, lần nữa, bị lời nói ấy làm rung lên. Cậu lạnh lùng, thật đấy. Nhưng cậu cũng là người đầu tiên... để ý đến cô.
Cô chạm tay vào túi áo khoác – nơi có tờ giấy gấp gọn cậu lén nhét vào ngăn bàn cô chiều hôm trước.
“Đừng để người khác quyết định giá trị của mình. Cậu xứng đáng hơn những gì họ cho.”
Lần đầu tiên, Kiều Vy thấy bản thân không còn vô hình nữa.
Cũng có người... đang nhìn cô thật sự.