Từ hôm ấy, Vy cố tình tránh Chu Thần.
Cô không còn nhìn về phía cậu trong lớp. Không đến thư viện vào giờ ra chơi. Không đi ngang sân sau – nơi gốc bằng lăng đã trở thành nơi Trúc thường xuyên xuất hiện cùng cậu.
Những dòng nhật ký vẫn tiếp tục, nhưng không còn gọi tên cậu nữa. Vy chỉ viết những câu hỏi cho chính mình.
“Nếu em gái mình thích cậu ấy, thì mình phải từ bỏ sao?”
“Nếu mình im lặng, mọi thứ sẽ yên ổn hơn… phải không?”
Cô nghĩ thế. Nhưng càng ngày, cổ họng cô càng nghẹn, như muốn nói điều gì đó mà chẳng thể thốt ra. Mỗi lần nhìn thấy Chu Thần cùng Trúc, trái tim Vy lại co thắt, không phải vì ghen, mà vì cảm giác bị đẩy ra khỏi chính thế giới mình từng hy vọng bước vào.
Cô trở thành cái bóng đúng nghĩa.
Cho đến một buổi chiều, trong giờ học Toán, một tờ giấy được đẩy đến dưới bàn cô.
Dòng chữ quen thuộc:
“Sao cậu lại biến mất?”
Là Chu Thần.
Tay cô khẽ run lên, nhưng không viết gì. Cô gập tờ giấy lại, cất vào túi.
Cô không dám tin. Hay đúng hơn – không dám hy vọng.
Nhưng Chu Thần không dừng lại.
Ngày hôm sau, khi Vy ra khỏi lớp, cậu đã đứng đợi ở hành lang. Không nói gì, chỉ bước theo cô suốt quãng đường ra cổng. Im lặng, nhưng không rời đi. Đến khi cô quay lại, định hỏi cậu muốn gì, thì cậu nói:
– “Mình không thích người chơi trò hai mặt.”
Vy khựng lại.
– “Mình không biết cậu đang nói gì…”
– “Mình biết em gái cậu. Và mình biết có những chuyện không nên do người khác kể lại.”
Ánh mắt Chu Thần nhìn cô, bình tĩnh, nhưng không lạnh lẽo như trước. Có gì đó giống như... thất vọng.
Vy bối rối:
– “Vậy... cậu nghĩ mình sai khi thích cậu à?”
Chu Thần im lặng trong vài giây. Rồi lắc đầu:
– “Không. Mình nghĩ cậu sai... khi không tin là cậu xứng đáng.”
Một làn gió lạnh lướt qua hành lang. Vy cảm giác như có thứ gì đó trong lòng mình vừa sụp xuống – và rồi một thứ khác, mạnh mẽ hơn, đang muốn vươn lên.
Cô siết tay:
– “Vậy... nếu bây giờ mình nói là mình vẫn thích cậu thì sao?”
Chu Thần nhìn cô, im lặng.
Vy quay đi, nghĩ cậu sẽ không đáp.
Nhưng rồi cậu nói, giọng trầm và rõ ràng:
– “Vậy... đừng biến mất nữa.”
Cô quay lại. Cậu không cười, nhưng ánh mắt lần này, lần đầu tiên, không lướt qua – mà ở lại nơi cô.