Hình phòng vương phủ.

Không gian tối tăm ẩm thấp tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta khó chịu.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng roi quất xé gió cùng âm thanh ma sát khi roi chạm vào cơ thể.

Xen lẫn là một giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng.

"Lăng Tiêu đại nhân, ngài làm vậy để làm gì? Một trăm roi, ngài..."Ám vệ đau lòng nói: "Đợi vương gia tỉnh dậy biết ta ra tay đánh ngài, e là mạng nhỏ của ta cũng không giữ nổi!”

"Không sao, ta sẽ tự mình giải thích với chủ thượng, ngươi tiếp tục đi." Lăng Tiêu nghiến răng chịu đựng.

Ám vệ vừa sốt ruột vừa bất lực.

Lúc Lăng Tiêu đến, hắn đã sai người đi bẩm báo vương gia, sao giờ vẫn chưa thấy tới?

Bên kia, Tiêu Diệp Phong đang ngủ yên, nhưng tiếng ồn ào ngoài điện làm gián đoạn giấc nghỉ của y.

Tiêu Diệp Phong mở mắt, nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ bực dọc vì bị đánh thức.

Y mang theo chút giận dữ, không hài lòng nói:

"Ầm ĩ cái gì? Không biết bổn vương đang nghỉ ngơi sao? Hay bổn vương bình thường đối xử với các ngươi quá tốt để các ngươi quên mất chừng mực!"

Ngoài điện lập tức im bặt.

"Lăn vào đây cho bổn vương!"

"Tốt nhất là có chuyện lớn, để các ngươi dám cả gan như vậy!"

"Bằng không..."

Người đến vội vàng mở miệng bẩm báo: "Chủ... chủ thượng, không... không hay rồi, Lăng Tiêu đại nhân..."

Tiêu Diệp Phong nhíu mày, giọng lạnh lẽo: "Lăng Tiêu làm sao?"

"Lăng... Lăng Tiêu đại nhân, đang ở hình phòng chịu phạt..."

Ầm—

Tiêu Diệp Phong nghe xong sững người, sắc mặt đại biến, giận dữ quát: "Ai to gan dám phạt hắn!?"

Người quỳ dưới đất chịu đựng cơn thịnh nộ của Tiêu Diệp Phong, run rẩy nói: "Là... là chủ thượng ngài."

"Ngông cuồng! Vớ vẩn, bổn vương chưa từng ra lệnh phạt Lăng Tiêu!"

"Bẩm chủ thượng, là... Lăng Tiêu đại nhân nói mình bất kính với ngài, tự phạt một trăm roi... kéo dài ba... ba ngày."

Tiêu Diệp Phong khí huyết dâng trào, mắt tối sầm, thân hình lảo đảo.

"Cùng bổn vương qua đó!"

"Vâng."

Tiêu Diệp Phong vội vàng lao về phía hình phòng, áo ngoài trắng phấp phới theo từng động tác.

Do nội lực đã mất, Tiêu Diệp Phong không thể dùng khinh công, chỉ có thể đi bộ. Nhưng hình phòng cách viện chính khá xa.

"Tám mươi tám, tám mươi chín..."

Bên Lăng Tiêu, sắc mặt đã trắng bệch, môi run rẩy, hai tay nắm chặt, lưng đầy máu thịt lẫn lộn.

Mỗi roi quất xuống, máu thịt lật ra, nhìn mà kinh tâm.

Ầm—Rầm—

Cửa hình phòng bị người đá tung.

Một luồng hàn ý lạnh thấu xương ập đến.

"Dừng tay cho bổn vương!!"

Giọng nói lạnh lẽo xen lẫn giận dữ của Tiêu Diệp Phong vang lên.

Ám vệ giật mình, tay không kịp dừng, roi đó nếu trúng thì sẽ càng khiến thương thế của Lăng Tiêu trầm trọng hơn.

Tiêu Diệp Phong vừa vào đã chứng kiến cảnh này.

Đồng tử y co lại.

Y không chút do dự lao tới, thay Lăng Tiêu đỡ lấy roi này.

Hự— Tiêu Diệp Phong khẽ rên, áo bào trắng lập tức loang máu.

Ám vệ sợ đến hồn bay phách lạc. Làm vương gia bị thương, có mấy cái mạng cũng không đủ đền.

Nhưng Tiêu Diệp Phong lúc này không rảnh truy cứu, lông mày nhíu chặt, nhìn người đang nằm im trên ghế chịu phạt.

Trên gương mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ tái nhợt, môi khẽ run, mắt nhắm nghiền, đã ngất đi.

Y nhắm mắt, hít sâu, chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đầy máu đã bất tỉnh vào lòng. Vết máu theo động tác loang ra áo trắng.

Tiêu Diệp Phong dường như không để ý, cổ họng như bị dị vật chặn lại, không nói nổi lời nào.

Hồi lâu, nhận ra không thể kéo dài thêm, người trong lòng vẫn đang chảy máu.

Y mấp máy môi, giọng trầm thấp nói: "Gọi Sở Vân đến tẩm điện bổn vương, ngay lập tức."

Rồi đứng dậy, ôm lấy người chật vật trong lòng, từng bước, từng bước rời đi.

Ám vệ vội vã chạy đi mời Sở Vân.

Giờ Dần ba khắc(*), đêm đen tĩnh lặng, ánh trăng sáng treo cao bị những tầng mây trôi qua che khuất, lúc ẩn lúc hiện.

(*)Giờ Dần: Là khoảng thời gian từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.

(*)Ba khắc: Trong mỗi "giờ" cổ (tức 2 giờ hiện đại), người xưa chia thành 6 khắc, mỗi khắc kéo dài khoảng 20 phút >>Giờ Dần ba khắc" là khoảng 4 giờ sáng. 

Trong tẩm điện, địa long(**) tỏa nhiệt, ngăn cách cái lạnh bên ngoài.

(**) Địa long: Là hệ thống sưởi sàn, một dạng lò sưởi cổ đại được sử dụng trong các cung điện hoặc phủ đệ quyền quý để giữ ấm vào mùa đông. Nó được đốt bằng than hoặc củi, tỏa nhiệt từ dưới sàn lên.

Trên giường ngọc đen rộng lớn, một nam tử thân hình thon dài, vai rộng lưng thẳng đang nằm sấp, Gương mặt trầm ổn tĩnh lặng, hàng mi dài khẽ run, hơi thở nhẹ nhàng, mũi cao thẳng. Sống mũi cao, đôi môi mím chặt, toàn thân toát lên vẻ anh tuấn lạnh lùng như ngọc.

Nhưng cảnh đẹp ấy chẳng ai để tâm. Sắc mặt tái nhợt, bàn tay buông thõng bên giường cho thấy tình trạng của người này rất tệ.

Tiêu Diệp Phong nhìn Lăng Tiêu nằm bất động trên giường, trong mắt xen lẫn lo lắng và tự trách giữa cơn cuồng nộ.

Năm ngón tay siết chặt, đấm mạnh vào tường, máu từ kẽ tay chảy ra.

Nhưng Tiêu Diệp Phong dường như không cảm nhận được đau đớn, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn Lăng Tiêu không chút động tĩnh trên giường.

Đúng lúc này, Sở Vân vội vã từ ngoài điện chạy vào. Thấy tình cảnh trước mắt, y thầm kêu không ổn, thu lại vẻ đùa cợt.

Y nghiêm túc bắt mạch cho Lăng Tiêu, xem xét lưng hắn máu thịt lẫn lộn, rồi thở phào nhún vai nói với Tiêu Diệp Phong: "Không sao, chỉ là chút nội thương, cộng thêm chịu hình phạt. Bôi thuốc, nghỉ vài ngày là ổn."

Tiêu Diệp Phong mím môi, không nói.

"Ta bôi thuốc cho hắn, hay ngươi làm?"

"...Ta làm."

Tiêu Diệp Phong khàn giọng nói.

"Được, thuốc đây."

Sở Vân đưa lọ thuốc cho Tiêu Diệp Phong.

"Ngươi ra ngoài được rồi."

Tiêu Diệp Phong nhận lấy, giọng không cho phản đối, đuổi người.

"...Biết rồi, dùng xong thì vứt."

Sở Vân bĩu môi, quay người rời đi.

"Đợi đã, lát nữa gửi thêm vài lọ thuốc tới."

Tiêu Diệp Phong dặn.

"?? Một lọ này đủ cho hắn dùng rồi, cần nhiều thế làm gì?" Sở Vân khó hiểu.

"Ngươi không cần quản, chuẩn bị rồi gửi tới là được."

Nói xong, không để ý vẻ mặt Sở Vân, Tiêu Diệp Phong kéo màn, bắt đầu bôi thuốc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play