Tiêu Diệp Phong nhìn Lăng Tiêu hồi lâu không mở miệng, đôi mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn như sắp trào ra.
Bầu không khí trong đại điện căng thẳng.
Hàn ý trong ánh mắt, khí thế lạnh lẽo đầy áp bức bộc phát trong chớp mắt. Ngay khi Lăng Tiêu gần như không chịu nổi, chuẩn bị xin nhận phạt, Tiêu Diệp Phong mạnh mẽ đè nén sự hung bạo trong lòng. Trong đôi mắt xanh lam in hình bóng người đang quỳ dưới đất.
Dường như nhận ra mình đã khiến người trước mặt hoảng sợ, y nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt phức tạp.
Cuối cùng y thu liễm khí thế, Lăng Tiêu âm thầm thở phào, cúi đầu nhìn hoa văn trên tấm đệm dưới sàn.
"Lăng Tiêu, đứng lên đi, không sao." Giọng nói thanh lãnh từ tính của Tiêu Diệp Phong vang lên.
"Chủ thượng... thuộc hạ xin chịu phạt." Lăng Tiêu đang quỳ, do dự một chút rồi mở miệng.
Tiêu Diệp Phong nhíu mày, không đáp, như đang suy nghĩ nên phạt gì.
Tẩm điện rộng lớn tĩnh lặng như tờ.
Hồi lâu, Tiêu Diệp Phong khẽ thở dài.
"Nếu đã vậy, phạt ngươi hầu hạ bổn vương hàng ngày cho đến khi bổn vương lành vết thương."
Lăng Tiêu đột nhiên im lặng, gương mặt không chút dao động, nhưng trong lòng tràn ngập kinh ngạc và vui mừng.
Hình phạt này chẳng khác gì không phạt, thậm chí với Lăng Tiêu, nó giống như một phần thưởng.
Như vậy, hắn có thể gần chủ thượng hơn một bước.
Lăng Tiêu đắm chìm trong dòng suy nghĩ, hoàn toàn quên trả lời Tiêu Diệp Phong.
Tiêu Diệp Phong chờ mãi không thấy hồi đáp, khẽ ho một tiếng, hỏi: "Sao, không muốn?"
"Không phải, thuộc hạ nguyện ý." Lăng Tiêu giật mình, vội vàng nói.
Nhưng dù sao, việc này vẫn không hợp quy tắc.
Lăng Tiêu định lát nữa sẽ tự đi lĩnh phạt. Thiếu kính trọng chủ thượng, ba ngày roi... Nghĩ xong, hắn thu liễm cảm xúc, trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Tiêu Diệp Phong không hề biết Lăng Tiêu đã âm thầm định tự đi chịu phạt.
Nghe được câu trả lời, y không khỏi lộ vẻ vui mừng, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
"Thời gian không còn sớm, hầu hạ bổn vương tắm rửa thay y phục." Tiêu Diệp Phong nhẹ nhàng phân phó.
"Vâng, chủ thượng." Lăng Tiêu không ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệp Phong. Nếu hắn ngẩng lên, ắt sẽ thấy khóe miệng Tiêu Diệp Phong khẽ cong.
Lăng Tiêu đứng dậy, bước ra ngoài, đến cửa dặn gã sai vặt chuẩn bị nước.
Chẳng mấy chốc, mấy gã sai vặt cúi đầu khiêng thùng tắm vào, đặt xuống rồi lặng lẽ lui ra ngoài điện.
Tiêu Diệp Phong giơ tay, nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu do dự một chút, mắt không liếc ngang, tiến lên đưa tay, vén áo lót trắng, tháo đai lưng, cởi bỏ y phục.
Da Tiêu Diệp Phong trắng, vòng eo rắn chắc, dường như chỉ cần một tay Lăng Tiêu là có thể ôm trọn.
Hoàn toàn không giống một vị tướng chinh chiến sa trường mà giống công tử được nuông chiều.
Thật muốn lưu lại dấu vết của mình trên làn da trắng ngần ấy.
Lăng Tiêu che giấu cảm xúc, quay người định rời đi.
Tiêu Diệp Phong hứng thú quan sát từng cử động của Lăng Tiêu, tự nhiên không bỏ qua tia chiếm hữu trong mắt hắn.
Môi mỏng khẽ mở: "Còn chưa hết, đi đâu?"
Lăng Tiêu sững người, còn chưa hết? Y vốn chỉ mặc áo lót và khố, áo lót đã cởi, chẳng lẽ...
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, Lăng Tiêu không chút do dự quay lại quỳ xuống, nói: “Chủ thượng, điều này không ổn.”
"Không sao, bổn vương không để tâm.” Tiêu Diệp Phong hơi nhếch môi, tâm trạng dường như rất tốt.
Lăng Tiêu chần chừ, nhưng nghĩ nếu không nhanh, nước tắm sẽ nguội mất.
Hắn bước đến trước mặt Tiêu Diệp Phong, cúi xuống, mắt nhìn lệch sang bên, giúp y cởi khố.
Nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua. Dưới lớp y phục che phủ, đôi chân dài thẳng tắp, trắng không chút thịt thừa, tỷ lệ hoàn hảo, kết hợp với vòng eo rắn chắc, khiến cả người toát lên vẻ yêu mị pha chút mê hoặc.
Tựa như đang mời gọi người trước mặt lưu lại dấu ấn.
Lăng Tiêu cảm thấy khí huyết dâng trào, hơi thở nặng nề, mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Chủ... chủ thượng, xong rồi, người tắm đi, thuộc hạ xin cáo lui."
Nói xong, không đợi Tiêu Diệp Phong đáp, hắn quay người hốt hoảng bỏ đi.
Tiêu Diệp Phong nhìn cơ thể mình, rồi nhìn bóng dáng luống cuống của Lăng Tiêu.
Tiếng cười trong trẻo vang lên, khóe miệng cong lên, tất cả đều cho thấy tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.
Sau một nén nhang.
Lăng Tiêu từ cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chủ thượng, bên Lăng Chước có tin, đã tra ra."
Tiêu Diệp Phong mở mắt khép hờ, nói: "Ai."
"Là thái tử Đông Sơ quốc, Bạch Tĩnh."
"Lý do."
"...Lần này người đại thắng trở về sau trận chiến với hắn, hắn không cam tâm, muốn gây chút rắc rối cho ngài."
"Hừ... Đồ vô dụng."
"Chủ thượng, có cần động thủ không?"
"Không cần, chỉ là tiểu nhân nhảy nhót, tìm việc cho hắn làm là được. Giữ lại mạng, sau này còn hữu dụng."
"Vâng, chủ thượng, thuộc hạ cáo lui."
“Khoan.”
"Chủ thượng, có gì phân phó?"
"Giúp bổn vương mặc y phục."
"..."
Lăng Tiêu im lặng, bước tới đỡ Tiêu Diệp Phong ra khỏi thùng tắm, lấy y phục bên cạnh, cẩn thận tránh vết thương, mặc vào cho Y.
Nếu bỏ qua vành tai hơi đỏ, có thể sẽ tin hắn đang bình thản như vẻ ngoài.
Tiêu Diệp Phong như nghĩ ra gì đó, mở miệng nói: "Bế bổn vương lên giường, chân đau."
Lăng Tiêu cúi xuống, bế Tiêu Diệp Phong, vững vàng bước đến giường.
Trong vòng tay Lăng Tiêu, Tiêu Diệp Phong được bao bọc hơi thở đặc trưng của hắn. Đôi tay rắn chắc mang lại cho y cảm giác an tâm và thư thái.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi cáo lui.
Tiêu Diệp Phong nhìn theo bóng lưng hắn, trên người dường như vẫn lưu lại hơi thở của Lăng Tiêu, rồi chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này, y không biết khi tỉnh dậy sẽ xảy ra chuyện lớn. Nếu biết, Tiêu Diệp Phong chắc chắn không ngủ tiếp.