Giờ mùi, hoàng cung Bắc Lịch.

Ánh nến lay động, trong đại điện nguy nga tràn ngập hương trầm dìu dịu. Các đại thần trụ cột triều đình tề tựu đông đủ, tiếng tấu nhạc du dương văng vẳng hòa lẫn cùng tiếng trò chuyện, tiếng chén ngọc va chạm tạo nên một bầu không khí náo nhiệt.

Giữa lúc tiếng nói cười rộn rã, chợt nghe tiếng thái giám cao giọng hô vang:

"Hoàng thượng giá lâm~ Hoàng hậu nương nương giá lâm~ Hoàng quý phi nương nương giá lâm~"

Tức thì, đại điện trở nên tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều dồn lên phía trên điện. Khi vừa thấy thấp thoáng bóng áo long bào màu vàng tươi, toàn bộ triều thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lớn:

"Thần tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Khi bóng áo vàng an vị trên ngai, Hoàng thượng phất tay:

"Các ái khanh bình thân."

"Tạ Hoàng thượng!" Các đại thần lần lượt đứng dậy, trở về chỗ ngồi, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn lên ngai vàng.

"Buổi yến tiệc hôm nay chủ yếu là để đón gió tẩy trần cho Nhiếp Chính Vương của triều ta sau chiến thắng khải hoàn. Người đâu, truyền Nhiếp Chính Vương vào điện."

"Truyền ~ Nhiếp Chính Vương vào điện!"

Ánh mắt của các đại thần đồng loạt hướng về phía cửa. Một bóng dáng trong y phục huyền sắc chậm rãi tiến vào, y mày kiếm mắt phượng, thần sắc lạnh nhạt, môi mỏng khẽ mím, vóc dáng cao gầy, thân hình cân đối, toát lên vẻ cao quý và phong nhã, tựa như thần tiên hạ phàm...

Y bước đến trước thềm điện chắp tay: "Thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu, Hoàng quý phi."

"Miễn lễ, bình thân."

"Tạ Hoàng thượng."

"Thần tham kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Miễn lễ, bình thân." Tiêu Diệp Phong nói.

"Tạ điện hạ." Các thần đồng loạt ngồi xuống.

“Người đã có mặt, khai yến đi. Trẫm hôm nay vui vẻ, chúng ái khanh không cần câu nệ, cứ thoải mái ăn uống.” Hoàng thượng tuyên bố.

"Khai yến!" Vân Lai hô vang.

Ngay lập tức, những vũ nữ yểu điệu quyến rũ bước lên vũ đài, ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng đàn sáo hòa cùng tiếng trò chuyện rôm rả, không khí hân hoan tràn ngập khắp điện.

Thế nhưng Tiêu Diệp Phong lại chau mày suy tư, lúc thì nhíu mày, lúc lại thở dài. Trên cao, Hoàng thượng luôn để ý đến biểu cảm của y, liền lên tiếng hỏi: "Hoàng huynh, có việc gì khiến huynh phiền não sao?"

Tiêu Diệp Phong giật mình, không ngờ bản thân lộ ra cảm xúc rõ ràng như vậy, lại còn bị người phát hiện. Suy nghĩ một hồi, y nói: "Không sao, không phải chuyện gì to tát. Chỉ là có vài điều nghĩ mãi chưa thông, khiến tâm trí có chút rối loạn, không đáng để bệ hạ bận tâm."

Hoàng thượng mím môi, nhướng mày nói: "Vậy sau yến tiệc, Nhiếp Chính Vương đến ngự thư phòng gặp trẫm, có việc cần giao phó."

Tiêu Diệp Phong không đáp, lại một lần nữa chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Hoàng thượng cũng không để tâm, tiếp tục cùng Hoàng hậu và mọi người nâng chén trò chuyện.

Yến tiệc kết thúc. Ngự thư phòng.

"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Hoàng thượng ngả người dựa vào long ỷ, ánh mắt dán vào người phía dưới, nhíu mày nói.

"Đừng nói với trẫm là không có gì. Trẫm còn lạ gì huynh nữa. Nếu không phải chuyện quan trọng, huynh đâu đến mức này. Cũng đừng mong dùng lý do qua loa để gạt trẫm, coi chừng trẫm lấy tội khi quân mà trị tội huynh!"

Người vốn định lấp liếm cho qua chuyện, đành thở dài một tiếng rồi nói:

"Hoài Xuyên, sao đệ lại ngang ngược như vậy? Thật sự không có chuyện gì lớn. Chỉ muốn hỏi đệ một vấn đề: Thích một người là cảm giác gì?”

Tiêu Hoài Xuyên thuận miệng nói:

"Thích một người là khi người đó vui, huynh cũng thấy vui. Người đó bị thương, huynh sẽ thấy đau lòng. Người đó ở bên người khác, huynh sẽ tức giận..."

Nói tới đây, hắn mở to hai mắt.

??????

"Đợi đã, hoàng huynh... huynh... cây sắt nay đơm hoa rồi sao?!"

Tiêu Diệp Phong không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của người đang ngồi trên cao, chỉ ngẫm nghĩ lời nói vừa rồi. Một nén nhang(*) trôi qua, rốt cuộc y cũng thông suốt, thở ra một hơi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.

(*)Một nén hương: Tương đương khoảng 15-30 phút.

Tiêu Hoài Xuyên vẫn dõi mắt nhìn Tiêu Diệp Phong, từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt y đều thu hết vào đáy mắt, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tiêu Diệp Phong sau khi nghĩ thông suốt thì nhìn người trên cao lại thấy không vừa mắt, giọng nói mang chút bâng quơ: "Xem ra Hoàng thượng quá nhàn rỗi, còn rảnh rang để ý chuyện của ta. Có cần bổn vương giúp hoàng thượng tìm chút việc làm không?"

Tiêu Hoài Xuyên nghe đến từ "bổn vương", liền biết Tiêu Diệp Phong đang không vui, lập tức xuống nước nhận lỗi, lấy lòng nói: "Hoàng huynh, chẳng qua là trẫm tò mò thôi. Khi nào thì huynh dẫn hoàng tẩu tiến cung cho trẫm diện kiến?"

Tiêu Diệp Phong hờ hững nói: "Chuyện còn chưa đâu vào đâu, huống chi... ta cũng không rõ người ấy nghĩ thế nào."

Tiêu Hoài Xuyên càng kinh ngạc: "Rốt cuộc là tiểu thư nhà nào mà khiến Hoàng huynh đối đãi như vậy?"

Đến cả Hoàng huynh cũng có người không dám động đến?

Chậc chậc, hiện tại hoàng huynh cũng có bộ dạng thâm tình này, nếu để kinh thành biết được, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu khuê nữ kinh thành tan nát cõi lòng. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hoàng huynh có diện mạo như vậy, sao lại có người không thích cho được.

Mi dài mày kiếm, đôi mắt xanh thẳm như nước hồ thu, ánh nhìn bình thản như nhìn thấu sinh tử. Thêm vào đó là thân phận Nhiếp Chính vương khuynh quyền thiên hạ, muốn địa vị có địa vị, muốn diện mạo có diện mạo, quyền thế trong tay, thử hỏi ai lại dám không biết tốt xấu?

Người bên dưới vẫn trầm mặc.

Chợt như nhớ ra điều gì, Tiêu Diệp Phong liếc nhìn Tiêu Hoài Xuyên, nói:

"Nếu đệ không có việc gì, vậy ta cáo lui trước. Còn có chuyện quan trọng phải làm."

Nói xong cũng không đợi Tiêu Hoài Xuyên lên tiếng, lập tức xoay người rời đi. Hơn nữa còn thi triển khinh công, bay ra khỏi cung.

Tiêu Hoài Xuyên tức giận, nghiêm mặt nói:

"Thật quá đáng! Hoàng huynh đúng là vô lễ! Vân Lai! Trẫm muốn trị tội hắn tội bất kính!"

Vân Lai cười hì hì bước tới, từ phía sau đặt tay lên vai hoàng thượng, nhẹ nhàng bóp bóp:

"Hoàng thượng, có lẽ vương gia thật sự có việc gấp. Biết đâu là người trong lòng của ngài ấy đã trở về.”

Tiêu Hoài Xuyên nghe vậy thì ngẩn ra, cơn giận lập tức tiêu tan, nét mặt rạng rỡ hẳn lên.

Vân Lai thấy hoàng thượng cao hứng như vậy cũng cảm thấy an lòng.

Nhưng trái ngược với không khí hân hoan trong cung, bên ngoài lại đang âm thầm nổi lên những cơn sóng ngầm dưới vẻ bề ngoài yên ả...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play