Trên con phố vốn náo nhiệt mỗi khi hoàng hôn buông xuống, giờ đây chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, cuốn theo bụi đất bay lượn, không một bóng người.
Một bóng dáng huyền y lướt nhẹ trên mái nhà, dường như vội vã rời đi, không để ý sự khác thường xung quanh.
Vút ——
Một mũi tên sắc bén xé gió lao tới, nhắm thẳng vào bóng dáng đang lướt nhanh kia. Ngay khoảnh khắc mũi tên gần chạm vào người, thân ảnh ấy chợt nghiêng mình né tránh, tuy không trúng chỗ hiểm nhưng vẫn để lại một vết máu dài trên gương mặt tuyệt sắc kia.
"Quả nhiên thân thủ của điện hạ Nhiếp Chính Vương thật cao siêu, như vậy cũng tránh được."
"Không biết ngươi vội vàng thế để định đi đâu?"
"Chi bằng theo bọn ta một chuyến đi!"
Kẻ ra mặt cất giọng ngạo mạn, trong lời nói mang theo ý chế nhạo khinh thường.
Tiêu Diệp Phong hơi mím môi mỏng, giọng trào phúng nói: "Chỉ bằng vài con tôm tép các ngươi mà cũng dám cản đường bổn vương?"
Kẻ kia tựa hồ bị chọc giận, định mở miệng phản bác nhưng chợt nghĩ đến điều gì, lại bình tĩnh trở lại, cười khẩy: "Nếu là ngày thường, bọn ta tất nhiên không dám cản. Nhưng bây giờ… ha ha, chưa chắc."
3... 2... 1...
Phụt.
Một luồng khí huyết dâng trào, sắc mặt Tiêu Diệp Phong đột nhiên biến đổi, phun ra một ngụm máu đen.
Y cố gắng ổn định thân thể, nhưng nội lực đã hỗn loạn, không còn kiểm soát được.
Cuối cùng, y không tránh khỏi rơi từ mái nhà xuống mặt đất, song dù là lúc trọng thương, thân là Nhiếp Chính Vương, y vẫn giữ được phong thái tiêu sái, không để lộ vẻ chật vật nào.
"Sao rồi, điện hạ Nhiếp Chính Vương tôn quý, bị trúng độc có phải rất khó chịu không?"
"Ngươi nói xem, giờ bọn ta có thể giết ngươi được chưa?"
"Động thủ, giết hắn!"
Theo mệnh lệnh, mấy bóng dáng xung quanh đồng loạt lao ra, nhắm thẳng vào thân ảnh huyền y.
Tiêu Diệp Phong nghiến răng, thầm nghĩ đáng chết, trúng kế rồi, chỉ còn cách liều mạng. Y rút thanh nhuyễn kiếm từ bên hông, giơ tay chặn lại.
Kẻ địch đông đảo, lớp này ngã, lớp khác tiến lên, quyết tâm phải lấy mạng Tiêu Diệp Phong ngay tại nơi này.
Sắc mặt Tiêu Diệp Phong lạnh lùng, sát khí ngập trời bùng phát. Y vung kiếm, đánh ngã kẻ tiến gần xuống đất, cách xa một trượng.
Nhưng do độc tố ảnh hưởng, đối phương ngày càng đông, thể lực y dần cạn kiệt, rơi vào thế hạ phong.
Xoẹt ——
Chỉ một thoáng sơ suất, một lưỡi kiếm đã đâm vào vai y.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Diệp Phong liếc ra sau, tay xoay ngược chém một nhát, máu phun tuôn trào.
Gương mặt vốn lạnh lùng xa cách giờ đây vương chút máu tươi.
Nếu có người ở đây ắt sẽ kinh ngạc, bởi y không những không chật vật mà còn toát lên vẻ yêu mị, quyến rũ, tựa như tiên nhân sa vào trần thế.
Trên gương mặt Tiêu Diệp Phong không cảm xúc, lạnh lùng khinh miệt: "Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi cũng đòi lấy mạng bổn vương?"
"Ngươi...mau giết hắn! Hắn sắp không trụ được rồi!"
Một thanh kiếm nhắm thẳng vào ngực y, ngay khi lưỡi kiếm sắp đâm vào tim.
Đinh ——
Một vật không rõ từ xa bay tới, va chạm với thanh kiếm. Kẻ cầm kiếm không khống chế được, buộc phải buông tay.
"Chủ thượng, thuộc hạ cứu giá chậm, xin chủ thượng trách phạt."
Người vừa đến quỳ một gối xuống đất, dưới đôi lông mày nhíu chặt là đôi mắt đen trong trẻo, lúc này tràn ngập lo lắng.
Phía sau hắn, những người khác lần lượt chạy đến, cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng, quỳ xuống tạ tội.
Tiêu Diệp Phong nhìn người trước mặt, đôi mắt xanh lam vương máu dần dịu đi, môi mỏng khẽ mở: "Giữ lại tên cầm đầu, còn lại giết không tha."
"Tuân mệnh, chủ thượng."
Đám ám vệ phía sau lĩnh mệnh, lao vào giao chiến với đám người kia.
Tuy nhiên, người trước mặt Tiêu Diệp Phong vẫn không nhúc nhích, Lăng Tiêu chỉ nhìn chằm chằm y.
Ánh mắt lưu luyến trên người Tiêu Diệp Phong, nhìn thấy áo vai thấm máu cùng vết máu trên dung nhan tuyệt sắc ấy.
Một tia xót xa lướt qua, nhưng Tiêu Diệp Phong vẫn kịp bắt lấy.
"Được rồi, đừng nhìn nữa, Lăng Tiêu, đưa bổn vương về." Tiêu Diệp Phong bình thản lên tiếng.
"Vâng, chủ thượng." Lăng Tiêu che giấu cảm xúc, nhẹ nhàng đỡ Tiêu Diệp Phong dậy.
"Hừ—" Một tiếng kêu nhẹ thoát ra từ miệng Tiêu Diệp Phong, rồi y nói: "Lăng Tiêu, bổn vương trúng độc, ngươi bế bổn vương về đi."
Lăng Tiêu nghe tiếng liền khựng lại, ngẩn ra một lúc, mới mở miệng: "Vậy... chủ thượng, xin đắc tội."
Hắn cúi xuống, cẩn thận tránh vết thương, bế ngang Tiêu Diệp Phong, ôm chặt hơn một chút để người trong lòng không bị rơi, rồi hướng về vương phủ bay đi.
Một lát sau, Lăng Tiêu bế Tiêu Diệp Phong đáp xuống viện chính của vương phủ, tiến vào tẩm điện, nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường.
"Chủ thượng, xin chờ một chút, thuộc hạ đi gọi Sở công tử đến." Lăng Tiêu nói, sau đó quay người lao đi.
Tiêu Diệp Phong nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, y đưa tay xoa trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một nén nhang sau(*), Tiêu Diệp Phong nghe ngoài cửa ồn ào, cùng tiếng bước chân vội vã tiến đến khiến y thoáng khó chịu.
(*) Một nén nhang thường tương đương với 15-30 phút.
"Ta nói này Lăng Tiêu, đừng gấp, có bổn công tử đây, y chết thế nào được? Ngươi kéo tay ta thế này, sắp trật khớp rồi, còn chữa thương cho y kiểu gì?" Người chưa tới tiếng nói đã vang lên mang theo chút bất mãn.
"Chủ thượng, Sở công tử đã đến, để hắn xem cho người." Lăng Tiêu không để tâm đến lời càu nhàu của Sở Vân, vội vàng nói với người trên giường.
"Ừ." Một tiếng đáp trầm khàn, cho thấy tình trạng của người nói không mấy tốt.
Sở Vân đeo hòm thuốc sau lưng, vừa dùng kéo cắt áo Tiêu Diệp Phong để xử lý vết thương, vừa lẩm bẩm: "Ta nói ngươi chứ, sao lần nào ngươi cũng mang thương tích trở về thế? Lần này còn trúng độc nữa. Ta đâu phải ngự y trong phủ ngươi, lần nào cũng phải chạy tới... Ta đúng là người tốt cứu đời..."
Có lẽ do độc tố, cộng thêm vài chuyện, lại nghe người này lải nhải bên tai, Tiêu Diệp Phong hết kiên nhẫn, bực bội nói: "Ồn ào."