Sở Vân bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Thành thật mà nói, y vẫn có chút sợ Tiêu Diệp Phong.

Không còn ai líu lo bên tai, Tiêu Diệp Phong cảm thấy tai mình thanh tịnh hơn nhiều, tâm trạng cũng bớt cáu kỉnh.

"Xong rồi, vết thương không được dính nước, ăn uống phải thanh đạm, tránh đồ cay nóng..." Sở Vân xử lý xong vết thương, băng bó cẩn thận cho Tiêu Diệp Phong, dặn dò: "Nhớ thay thuốc mỗi ngày. Ta đi phối thuốc giải độc cho ngươi đây, nghỉ ngơi cho tốt."

"Đa tạ." Tiêu Diệp Phong nhìn Sở Vân, nhẹ giọng nói.

Sở Vân không để ý, phất tay rồi rời đi.

Trong tẩm điện rộng lớn, chỉ còn lại Tiêu Diệp Phong và Lăng Tiêu.

Một lúc lâu, khi Lăng Tiêu nghĩ rằng Tiêu Diệp Phong không còn gì dặn dò và định lui ra, thì—

"Lăng Tiêu, lại đây." Tiêu Diệp Phong vẫy tay gọi.

Nghe vậy, Lăng Tiêu bước đến trước giường, quỳ xuống: "Chủ thượng, có gì phân phó?"

"Nói với Lăng Chước, tên bị bắt giao cho hắn thử thuốc, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau. Ngoài ra, chuyện bổn vương bị thương phải giấu kín." Y ngừng một lát, suy nghĩ rồi dặn thêm: "Còn nữa, hiện tại nội lực bổn vương đã mất, sau này ngươi không cần ở trong bóng tối, cứ công khai đi theo bổn vương."

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh."

Lăng Tiêu chờ một lúc, không thấy thêm mệnh lệnh nào, cũng không nghe nói cho đứng dậy, bèn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.

Hơi thở khựng lại. Người trên giường khép hờ mắt, hơi thở nhẹ nhàng, hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở. Mũi cao thẳng, môi mỏng hé mở, khuôn mặt ngày thường kiên nghị lạnh lùng giờ đây lại mang vẻ nhu hòa, thực sự tựa như tiên nhân giáng trần.

Lăng Tiêu không khỏi ngẩn ngơ. Nhưng người trên giường dường như ngay cả trong mơ cũng không yên, lông mày nhíu chặt.

Lăng Tiêu mím môi, khẽ đưa tay, chạm vào gương mặt tựa tiên nhân ấy, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày đang cau lại.

Hắn đứng dậy, kéo chăn đắp lên người Tiêu Diệp Phong, cẩn thận chỉnh góc chăn, liếc nhìn y đang ngủ yên trên giường, rồi quay người rời đi.

Nhưng ngay khoảnh khắc Lăng Tiêu rời khỏi, Tiêu Diệp Phong, vốn nên đang ngủ say đột nhiên mở mắt, nhìn về phía cửa, đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc khó đoán.

Giữa đôi mày vẫn còn vương hơi ấm từ tay người kia. Tiêu Diệp Phong mím môi, khẽ cười.

Xem ra, không chỉ bổn vương động lòng.

Một lát sau, có lẽ là nghĩ thông suốt, lại trải qua bao chuyện, Tiêu Diệp Phong cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chẳng bao lâu liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên kia, Lăng Tiêu rời khỏi viện chính, lướt về phía Tây viện, nơi thuộc về Lăng Chước.

Trong vương phủ Nhiếp Chính Vương có bốn đại ảnh vệ, ngoài vương gia, những người mang họ "Lăng" là tôn quý nhất: thủ lĩnh Lăng Tiêu, độc sư Lăng Chước, Lăng Vân giỏi ám khí và cơ quan, cùng Lăng Nguyệt tinh thông dịch dung.

Do Lăng Chước thường xuyên nghiên cứu độc dược, đôi khi vô tình làm người trong phủ bị thương, nên Tiêu Diệp Phong giao toàn bộ tây viện cho hắn tùy ý sử dụng. Bình thường, hiếm ai bén mảng đến đó.

Tây Trúc viện, giữa khoảng đất trống, một nam tử áo xanh nằm trên ghế dài, từ xa nhìn trông như ngọc thạch ôn nhu, đôi mắt nhắm hờ, môi mím lại, bộ dạng thong dong nhàn nhã.

Đôi tai khẽ động, người kia mở mắt nhìn về phía kẻ đang tiến đến. Ánh mắt sắc bén, hắn đứng dậy, thu liễm khí thế, cung kính quỳ xuống.

"Thuộc hạ tham kiến đại ca. Chủ thượng có gì phân phó?” Lăng Chước nhẹ giọng hỏi Lăng Tiêu.

"Hôm nay chủ thượng bị ám sát, đã bị thương. Người nói giao kẻ bị bắt cho ngươi thử thuốc, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau." Lăng Tiêu nói.

"Tốt quá, đúng lúc ta vừa điều chế một mẻ thuốc mới, đang đau đầu không có ai thử nghiệm." Lăng Chước nghe vậy, lập tức phấn khích, trong mắt lóe lên tia cuồng nhiệt.

Lăng Tiêu nhìn bộ dạng Lăng Chước, trong lòng thở dài, Lăng Chước đúng là kẻ si mê độc dược. Việc đã giao xong, Lăng Tiêu rời đi, hắn còn phải quay lại canh giữ bên chủ thượng.

Lúc này Sở Vân đến, thấy Lăng Chước thì nhíu mày: "Ngươi cẩn thận chút, đừng để tự chuốc họa vào thân. Đến lúc nửa sống nửa chết, lại phải nhờ bổn công tử cứu."

Lăng Chước liếc Sở Vân, bĩu môi: "Ngươi đến làm gì? Ta còn chưa bắt đầu dùng thuốc, ngươi quản nhiều thật."

Sở Vân tức đến bật cười: "Nếu không phải vương gia trúng độc, mà thuốc giải cần một vị thuốc trong dược phòng của ngươi làm thuốc dẫn, ngươi nghĩ ta muốn đến đây sao?"

Lăng Chước khựng lại, không nói gì.

Sở Vân cũng lười để ý hắn, xoay người vào dược phòng lấy thuốc rồi rời đi.

Lăng Chước nhìn theo bóng lưng Sở Vân, há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chẳng nói, quay về viện lấy thuốc.

Vương phủ, viện chính, tẩm điện.

Tiêu Diệp Phong đã tỉnh, mặc áo lót trắng lười biếng tựa vào giường. Bàn tay dài trắng đặt trên đùi, nhịp nhàng gõ nhẹ, mí mắt khép hờ.

Lăng Tiêu vừa vào điện đã thấy cảnh này, hơi thở rối loạn một thoáng, rồi nhanh chóng trấn tĩnh, bước đến trước Tiêu Diệp Phong.

"Chủ thượng, người tỉnh rồi. Cảm thấy thế nào? Có cần truyền thiện(*) không?" Lăng Tiêu quỳ xuống, mở miệng hỏi.

(*)Truyền thiện nghĩa là ra lệnh dọn bữa, thường dùng trong bối cảnh cung đình khi chủ nhân (như hoàng đế, vương gia) sai người chuẩn bị và đưa bữa ăn đến.

Tiêu Diệp Phong nghe vậy, mở mắt, nói: "Truyền thiện đi."

"Người đâu, dọn thiện." Lăng Tiêu cất giọng gọi. Hạ nhân cúi đầu vội vã vào, bày các món thanh đạm lên bàn, rồi lui ra.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng đỡ Tiêu Diệp Phong đến bàn, ngồi xuống, gắp thức ăn cho y.

Tiêu Diệp Phong cầm thìa, múc một thìa cháo đưa lên miệng, ăn thêm vài miếng rau rồi buông xuống.

"Chủ thượng, người nên uống hết bát dược thiện này đi." Lăng Tiêu nhíu mày nhìn Tiêu Diệp Phong chỉ ăn chút ít, không nhịn được khuyên: "Ăn ít như vậy, giữ gìn sức khỏe mới quan trọng."

Tiêu Diệp Phong nghe thế, liếc Lăng Tiêu, giọng lạnh lùng: "Lăng Tiêu, ngươi đang dạy bảo bổn vương?"

Lăng Tiêu lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, quỳ xuống run rẩy nói: "Chủ thượng, thuộc hạ vượt phận."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play