Tiêu Diệp Phong cầm kéo, nhẹ nhàng cắt bỏ y phục. Dù động tác đã rất nhẹ, vẫn vô tình chạm vào vết thương.

Người nằm dưới khẽ rên, lông mày nhíu chặt.

Tiêu Diệp Phong dừng tay lại, một lát sau lại tiếp tục, cuối cùng cũng cắt bỏ hoàn toàn y phục.

Trên lưng là những vết roi đỏ máu, đan xen chằng chịt trên tấm lưng vốn đã đầy thương tích cũ.

Vết đao, vết kiếm, vết roi...

Tất cả đều vì y mà chịu.

Đôi mắt xanh lam trào dâng giận dữ cùng tự trách.

Tiêu Diệp Phong cẩn thận đưa tay, lấy khăn từ chậu nước, nhẹ nhàng lau đi máu bẩn.

Sau đó, y chậm rãi rắc bột thuốc trắng mịn lên từng vết roi đỏ.

Khi thuốc đã phủ kín vết thương, y lấy băng gạc bên cạnh quấn từng vòng cẩn thận.

Nhìn Lăng Tiêu đã chìm vào giấc ngủ sâu, trong lòng y đưa ra một quyết định, đồng thời cũng xác nhận một điều chắc chắn.

Tiêu Diệp Phong là người như vậy, một khi đã xác định người hay việc gì sẽ không bao giờ buông tay. Những người có thể khiến y dao động cảm xúc, ngoài mẫu phi chỉ có Lăng Tiêu.

Y quay người, bước nhẹ rời khỏi tẩm điện.

Lúc này là giờ Thìn(*), đến lúc thượng triều.

(*) Giờ Thìn: 7 giờ đến 9 giờ sáng.

Rời khỏi Lăng Tiêu, Tiêu Diệp Phong trở lại vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hướng thẳng, khí thế uy quyền của bậc bề trên bùng phát.

Không mang chút cảm xúc, y mím môi, nói: "Người đâu, xin nghỉ triều."

Một bóng người trong bóng tối biến mất.

Tiêu Diệp Phong bước chân, hướng về viện chính vương phủ, sắc mặt băng lạnh, không giận mà uy.

Sau một nén hương.

Tất cả hạ nhân, gã sai vặt, thị vệ trong vương phủ, thậm chí cả ám vệ ẩn trong bóng tối đều tập trung tại viện chính.

Chính giữa đặt một chiếc ghế ngọc mực trơn bóng, trên ghế phủ tấm áo lông cáo trắng tinh, toát lên sự tôn quý vô song của chủ nhân.

Hồi lâu, hạ nhân xì xào bàn tán, không rõ chuyện gì.

Ám vệ tuy đoán được phần nào nhưng đều im lặng.

Từ xa, ba bóng người lướt đến.

Hạ nhân lập tức im bặt. Là Lăng Chước, Lăng Vân và Lăng Nguyệt.

Lăng Chước bước tới cạnh ghế ngọc, Lăng Vân và Lăng Nguyệt khiêng một giá gỗ hình chữ thập đặt giữa khoảng trống, rồi đứng cạnh Lăng Chước

Hạ nhân nhìn giá gỗ, không khỏi lạnh sống lưng, run rẩy.

Giá gỗ ấy chính là dụng cụ hành hình roi trong hình phòng.

"Lăng... Lăng Chước đại nhân, đây là... để làm gì?" Một hạ nhân to gan hỏi.

"Đừng nhiều lời." Lăng Chước mặt không biểu cảm, cảnh cáo.

Một lúc sau, hành lang xuất hiện một bóng người mặc y phục màu đen, chậm rãi bước tới.

"Tham kiến chủ thượng."

"Tham kiến vương gia, vương gia thiên tuế."

Lăng Chước dẫn đầu quỳ một gối, những người khác cũng lần lượt quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Diệp Phong không nói gì, bước đến ghế ngọc mực, chậm rãi ngồi xuống, mí mắt khẽ nâng, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn.

Mọi người lần lượt đứng dậy.

Không ai dám nhìn thẳng người trên ghế.

Tiêu Diệp Phong híp mắt, đáy mắt không chút ấm áp, hàn ý lan tỏa, không khí trong viện chính căng thẳng đến cực điểm, như thể không khí cũng đông đặc.

Lăng Chước thân mình cứng đờ, rồi trầm giọng nói: "Thủ lĩnh ảnh vệ Lăng Tiêu, thất bại nhiệm vụ, lại không bẩm báo, đáng phạt một trăm roi."

Lăng Chước ngừng một lát, tiếp tục.

"Nhưng, nhờ công cứu giá, có thể bù đắp công tội.

Tuy nhiên, tự ý chịu phạt khi mang thương, ba ngày một trăm roi, đặt chủ thượng vào tình thế bất nghĩa.

Đáng... đáng phạt 80 roi, nhưng hiện tại hắn không thể chịu hình.

Dù vậy, không có quy củ thì không thành vuông tròn. Lăng Tiêu là thủ lĩnh ảnh vệ, chủ thượng cũng không thể thiên vị.

Vì thế, 280 roi còn lại, chủ thượng sẽ thay Lăng Tiêu chịu phạt để cảnh tỉnh mọi người...

Hơn nữa, để tránh kẻ khác đàm tiếu sau lưng, nên mời các vị đến chứng kiến hình phạt."

Lăng Chước nói xong, hạ nhân lập tức cảm thấy như sấm sét đánh ngang tai.

Gì cơ??

Vương gia??

Thay Lăng Tiêu đại nhân chịu phạt??

Còn công khai cởi áo??

Xem vương gia chịu hình?!

Rốt cuộc ai không muốn sống nữa?!

Tiêu Diệp Phong không để tâm đến sự xôn xao bên dưới, chậm rãi đứng dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi áo khoác đen.

Trước mặt mọi người, y cởi áo ngoài. Khi chạm đến áo lót trắng, tay khựng lại.

"Chủ thượng, không cần cởi áo..." Lăng Chước lên tiếng khuyên.

"Không sao." Tiêu Diệp Phong bình tĩnh nói.

Lớp áo cuối cùng rơi xuống, Tiêu Diệp Phong để trần nửa người.

Tấm lưng trắng, trơn láng, vòng eo thon gọn, nhờ luyện võ quanh năm, trên người không chút thịt thừa.

Trên vai trái, vết kiếm từ vài ngày trước giờ đã mọc da non.

Trên tấm lưng mịn màng ấy, vết thương tạo thành một đường nét, bất ngờ thêm chút quyến rũ.

Y chậm rãi bước đến giá hình, giơ tay, đặt cổ tay vào vòng dây thừng.

Lăng Chước vội tiến lên, lấy khăn lụa lót dưới cổ tay Tiêu Diệp Phong.

Tiêu Diệp Phong liếc nhìn, nhàn nhạt nói: "Bỏ ra."

"Nhưng... chủ thượng..." Lăng Chước định nói gì, bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Diệp Phong nhìn, cuối cùng đành bỏ khăn.

Buộc dây thừng xong, hai chân rời đất, cả người Tiêu Diệp Phong bị trói chặt trên giá hình, cúi đầu, hàng mi dài che đi đôi mắt trong trẻo.

"Bắt đầu hành hình."

Lăng Chước thở dài, ra lệnh cho Lăng Nguyệt động thủ.

Lăng Nguyệt cầm roi dài, hít sâu, trấn tĩnh tinh thần.

Một roi vung ra.

Tiếng roi xé gió vang lên.

Chát—

Một vệt máu in trên tấm lưng trắng mịn.

Tiêu Diệp Phong khẽ rên, cắn môi.

Chát—Chát—Chát—

Lại ba roi nữa, vút qua không trung.

Chẳng mấy chốc, lưng Tiêu Diệp Phong đã đầy vết thương, máu rỉ ra.

Đến roi thứ hai trăm.

Lưng Tiêu Diệp Phong đã thê thảm không nỡ nhìn, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang tái nhợt, môi cũng bị cắn rách.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play