Hứa Tứ quay về lớp học, Dương Thế Côn kinh ngạc hỏi anh: “Anh Tứ, chủ nhiệm không kéo anh lên phòng giáo viên uống trà à? Sao về nhanh thế?”

“Câm mồm, đi ngủ đây.”

Dương Thế Côn quay đầu lại, lòng nghĩ Hứa Tứ vẫn nóng nảy như thế, chắc là bị chủ nhiệm Hà mắng đến phát phiền rồi.

Cậu ta trong lòng âm thầm thương xót cho Hứa Tứ ba giây.

Cũng chỉ có ba giây, Hứa Tứ cần gì cậu ta đau lòng chứ.

-

Hoá trị xong.

Giang Kiều được Điền Linh đỡ vào nhà vệ sinh, ở trong đó nôn nửa ngày.

Môi cô trắng bệch, thân thể gầy yếu tưởng chừng như có thể chết bất cứ lúc nào.

Điền Linh nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, vành mắt đỏ ửng, Giang Kiều vốn dĩ đã gầy, sau khi bị bệnh thì lại càng yếu hơn.

Cô nằm trên giường, mí mắt có chút nặng nề.

“Kiều Kiều, hay là không đi học nữa, con nhé?”

“Con muốn đi.”

Đợi Giang Kiều ngủ rồi, Điền Linh mới đi tìm bác sĩ hỏi thăm thêm về tình hình hiện tại của cô.

Phụ trách cô là một bác sĩ nữ, cô ấy nhìn Giang Kiểu nằm trên giường, có chút xót xa: “Lần hoá trị này cô bé không xuất hiện phản ứng nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn khuyên cháu nên nghỉ học, tình trạng này của cháu hoàn toàn không phù hợp ở lại trong trường.”

“Tôi đã nói muốn con bé ở nhà dưỡng bệnh, nhưng nó nhất quyết muốn đi học, nếu không sẽ tiếc nuối.”

Bác sĩ thở dài, vỗ nhẹ vào vai Điền Linh: “Hai tuần nữa sẽ là đợt hoá trị tiếp theo.”

Điền Linh ngồi trước giường bệnh, ngắm nhìn góc nghiêng đang say ngủ của Giang Kiều rồi đưa tay vuốt nhẹ.

Giang Kiều ngủ liền tới sáng hôm sau mới tỉnh, mỗi lần hóa trị xong cô đều nôn tới mức tối sầm mặt mũi, rồi ngủ mê man đến ngày hôm sau.

Hai ngày sau, Giang Kiều cũng được xuất viện.

Điền Linh muốn cô ở viện thêm vài ngày, nhưng Giang Kiều nói bản thân không sao, cô có thể chống đỡ được.

Ngay cả người nghiêm khắc như Giang Tri Ân cũng không nói gì, cô muốn làm cái gì thì làm vậy, chỉ cần thấy vui là được.

Hai người họ vốn dĩ cho rằng, chỉ cần kiếm nhiều tiền chút thì có thể cho Giang Kiều một cuộc sống tốt hơn, nhưng bây giờ họ mới ngộ ra, có vài thứ không phải cứ có tiền là có thể mua được.

Họ hối hận vì đã không chăm sóc, quan tâm Giang Kiều tử tế, mà cũng vì như vậy nên bệnh tình của Giang Kiều kéo dài đến giai đoạn cuối rồi mới được phát hiện.

Thứ hai.

Giang Kiều thấy bản thân mình trong gương, môi trắng bệch, nhìn rất yếu ớt, cô lấy son ở trong tủ ra tô qua một chút thì thần sắc trông mới tốt lên.

Hôm nay có tiết chào cờ.

Giang Kiều mặc đồng phục đứng trong hàng, cô nghe giáo vụ trưởng đọc tên những học sinh vi phạm trong tuần vừa rồi, bỗng nghe thấy tên bạn cùng bàn của mình, cô ngẩng đầu nhìn qua.

Hôm nay Hứa Tứ không mặc đồng phục, một thân áo thun đen càng làm nổi bật làn da trắng lạnh, anh cứ đứng ở đó toát lên vẻ lạnh lùng khó gần, nghe giáo vụ trưởng phê bình cứ như thể người bị phạt là ai khác chứ không phải mình.

“Hứa Tứ, rốt cuộc em có nghe thầy nói không? Em đã vi phạm không phải một hai lần rồi, em có thấy phụ lòng ba mẹ không? Ba mẹ đưa em đến trường không phải để em cả ngày đánh nhau trốn tiết, em không học hành tử tế thì sau này lấy gì nuôi sống bản thân?”

“Kế thừa gia sản?”

Giáo vụ trưởng tức đến xanh mặt, học sinh bên dưới cười rộ lên.

Dương Thế Côn tặc lưỡi: “Không hổ là anh Tứ, chọc lão Hà tức chết rồi.”

“Không nói nhiều nữa, mau đọc bản kiểm điểm đi.”

Hứa Tứ lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhàu nát bị vo tròn, giọng không cảm xúc: “Em không nên vì Mã Bân ngứa đòn mà đánh cậu ta, em nên sửa sai và thay đổi, làm lại cuộc đời, dù vậy nhưng mà, Mã Bân cậu ta thực sự rất ngứa đòn.”

Bên dưới lại cười rộ lên.

Chủ nhiệm Hứa chỉ vào anh nói: “Viết vớ vẩn cái gì đấy, thầy thấy em vốn dĩ chẳng nghiêm túc kiểm điểm bản thân, quay về viết lại cho thầy.”

Hứa Tứ “ồ” một tiếng rồi đi xuống, lúc đi ngang qua sân khấu, anh liếc nhìn cô một cái rồi vội vàng bước qua.

Giang Kiều bỗng nhớ lại ngày đầu tiên đến lớp, cô không có sách, Hứa Tứ liền đẩy sách qua cho cô, bản thân thì ra ngoài đứng, còn nói đỡ cho cô, mấy ngày trước bắt gặp anh đang đánh nhau, Hứa Tứ còn hỏi cô có sợ không.

Anh có vẻ cũng không đáng sợ như vẻ bề ngoài.

Tiết đầu tiên, Hứa Tứ chỉ ngồi chơi game với đi ngủ.

Giang Kiều trộm nhìn liếc qua, anh thế mà lại chơi cái trò Anipop nhàm chán này.

*Game đáng yêu dễ sợ

Đến tiết hai anh mới mơ màng tỉnh dậy, Giang Kiều thấy bóng dáng giáo viên tiếng Anh.

Mặc cho Trần Tùng trên bục hăng say giảng bài, anh vẫn là cái dáng vẻ nghe không lọt tai đấy.

Trần Tùng giảng đến một phần kiến thức trọng tâm: “Hứa Tứ, đứng dậy trả lời câu hỏi.”

Anh đứng dậy, còn chưa nghe câu hỏi là gì đã trực tiếp đáp: “Em không biết.”

Trần Tùng tức đến đau cả đầu, ánh mắt lại đặt lên người Giang Kiều ngồi bên cạnh: “Bạn cùng bàn đứng dậy trả lời thay em ấy đi.”

Nghe Giang Kiều trả lời xong, lửa giận trong lòng ông mới nguôi đi chút ít: “Đều ngồi xuống đi.”

Tiết Ngữ Văn là tiết học loạn nhất, truyền giấy cho nhau, nói chuyện riêng, đọc tiểu thuyết, cái gì cũng có, chỉ có học là thiếu.

Một phần mọi người cho rằng Ngữ Văn không cần thiết phải học cho lắm, vì học hay không học thì điểm vẫn thế, phần còn lại là do giáo viên Ngữ Văn của lớp ba không nghiêm khắc.

Lý Thu Hồng nhìn học sinh đang bốc khói ở phía sau: “Bạn học Ngũ Uy, em là do học hành quá độ nên đầu bị nóng tới cháy luôn à?”

Ngũ Uy ngẩng đầu khỏi quyển sách: “Cô, sao cô biết thế?”

Lý Thu Hồng bước tới lấy đi quyển sách: “Lên bục giảng đứng ăn đi, nào ăn xong hẵng về chỗ.”

Ngũ Uy ngồi trên bục giảng ăn lẩu tự sôi, cứ phát ra tiếng “sì sụp” liên tục, mặt chảy mồ hôi vì cay.

Lý Thu Hồng đưa cho cậu một tờ giấy: “Cay thế à?”

“Cô, sao cô biết em đang rất cần giấy?”

“Đi ra ngoài đứng mau!”

Ngũ Uy lau miệng rồi nói: “Vâng ạ, em ra đứng liền.”

Tan tiết, người trong lớp trêu đùa ầm ĩ, loạn như một nồi cháo. Không biết từ đâu có chai nước khoáng bay tới, đập trúng vào đầu Giang Kiều, phát ra tiếng “cốp” giòn tan.

Cô nhặt chai nước lên rồi đặt lên bàn, xoa xoa đầu mình, hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa rồi.

Người đằng trước vẫn đang cười đùa ầm ĩ.

Hứa Tứ đột nhiên đạp mạnh vào bàn, lớn tiếng nói: “Ồn chết đi được, ném vào đầu người khác rồi không biết xin lỗi à? Mắt mọc ra để trưng hay gì?”

Trong lớp lập tức im bặt, mọi người đều biết Hứa Tứ tức giận rồi, không ai dám nói câu nào.

Một nam sinh chạy lại, nói với Giang Kiều: “Thực sự xin lỗi, bạn mới, mình không cố ý đâu, bọn mình vừa nãy đang đùa, mình không biết chai nước rơi vào đầu cậu, thực sự xin lỗi.”

“Không sao đâu, cậu cũng không cố ý mà.”

Nam sinh quay về chỗ ngồi, nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn: “Mẹ ơi, bạn mới dịu dàng quá đi mất, còn xinh nữa, nhìn gần lại càng xinh hơn, Hứa Tứ đáng sợ thật, cậu ta vừa nhìn tao, tao không dám mở miệng luôn.”

Người kia phụ hoạ theo: “Ê đúng mày, lúc nãy cậu ta nhìn dữ thật, doạ tao một câu cũng không dám nói.”

Đến khi Hứa Tứ tiếp tục nhoài ra bàn ngủ, trong lớp mới có người bắt đầu thì thầm nói chuyện.

Có người nhỏ giọng bàn tán có khi nào Hứa Tứ nhìn trúng Giang Kiều rồi hay không, Giang Kiều vừa nhìn là đã biết không thuộc về lớp bọn họ, chính là kiểu học sinh gương mẫu đích thực, lại còn rất ngoan nữa, trông rất ngọt ngào, thì ra Hứa Tứ thích kiểu này.

Có người lại nói do vừa nãy ném chai làm Hứa Tứ bị ồn tỉnh giấc, vì vậy mà cậu ta mới ra mặt thay bạn mới.

Giang Kiều liếc nhìn Hứa Tứ đang ngủ say, cảm thấy anh thực sự không đáng sợ như vẻ bề ngoài.

Có lẽ cũng rất tốt.

Hứa Tứ bỗng ngồi thẳng dậy mắng: “Dương Thế Côn, mày mà còn lắm mồm nữa là ông đây cắt mẹ cái lưỡi của mày luôn đấy.”

Dương Thế Côn tự giác bịt chặt mồm mình lại.

Giang Kiều lựa chọn thu lại suy nghĩ vừa rồi của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play