Gặp nhau giữa mùa hạ, ly biệt cũng giữa mùa hạ, đóa hồng nhỏ của anh ấy vĩnh viễn ở lại trong mùa hạ năm đó.
—— Hứa Tứ
——
Ngày 1 tháng 9 năm 2015
Mùa hè ở thành phố A cực kì oi bức
Điền Linh bỏ sữa bò vào trong cặp của Giang Kiều rồi dặn dò: “Kiều Kiều, sữa ở trong cặp rồi con nhé, nước nóng với thuốc cũng trong đó rồi.”
“Vâng ạ, con đi đây, mẹ.” Thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào, trên người mặc một chiếc váy màu nhạt, lộ ra đôi chân nhỏ mảnh khảnh, trắng nõn.
Mãi đến khi Giang Kiều biến mất khỏi tầm mắt, Điền Linh vẫn chưa hoàn hồn, bà có chút không yên tâm.
Năm lớp 10, Giang Kiều được chẩn đoán bị ung thư dạ dày, là ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói đã không còn khả năng cứu chữa, lâu nhất có thể sống được ba năm, khuyên cô ấy nên đi thực hiện những việc mình mong muốn.
Điền Linh và Giang Tri Ân quanh năm làm việc ở bên ngoài, chỉ để Giang Kiều ở nhà một mình, có về nhà cũng chỉ cãi nhau không ngừng, ngày mà cô ngất xỉu, vẫn chỉ có dì Lưu đưa cô tới bệnh viện rồi gọi điện thoại kêu hai người trở về, họ cầm giấy chẩn đoán của cô đứng ở cửa cãi nhau rất lâu.
Ba Giang lớn tiếng: “Đều tại cô bình thường không ở nhà chăm sóc con cái, giờ con bệnh nặng như thế này còn không biết.”
Điền Linh mở miệng châm chọc: “Thế bình thường anh ở nhà hả? Con cái thế nào anh có bao giờ hỏi thăm nó không?”
Ba Giang hừ lạnh một tiếng.
Giang Kiều nghe họ cãi nhau đến đau đầu, có chút yếu ớt nói: “Có thể đừng nói nữa được không? Con muốn nghỉ ngơi.”
Hai người họ lập tức im bặt.
Điền Linh giúp cô kéo lại chăn, bà nhìn Giang Kiều đang nhắm mắt, im lặng bật khóc.
Trên hành lang của bệnh viện, hai người nhỏ tiếng cãi vã, Giang Kiều thực ra vẫn chưa ngủ, cô nghe thấy tiếng cãi cọ của hai người ngoài cửa, cô nắm chặt ga giường rồi buông ra.
Cô mở mắt, nhìn lên trần nhà một lúc.
Sau đấy Giang Kiều nói muốn tới thành phố A học, hai người lập tức làm thủ tục chuyển trường cho cô.
Sau khi thủ tục hoàn tất, Giang Kiều lập tức gọi điện thông báo cho Khương Tri Hứa, Khương Tri Hứa nghe xong rõ ràng dừng lại một lúc, rồi hỏi cô: “Cậu định học ở đâu thế?”
“Trường trung học số 6 ở thành phố A”
Khương Tri Hứa hỏi cô ấy: “Ở lớp nào vậy?”
“Lớp mười bảy”
“Được rồi, nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé, rảnh rỗi sẽ tới thăm cậu, bạn nhỏ, đừng để mình thấy cậu gầy đi đấy.”
“Được.”
......
Khương Tri Hứa là người bạn thân nhất của Giang Kiều.
Cả hai người đều xinh đẹp nổi bật, một người mang vẻ ngoan ngoãn điềm đạm.
Người còn lại cũng rất dịu dàng, biết chăm sóc người khác, mà người ngoan ngoãn điềm đạm kia cũng có một mặt nổi loạn, phản nghịch, hệt như một bông hồng nhỏ có gai.
..................
“Anh Tứ, lớp mình sắp có học sinh mới chuyển tới đấy.” Dương Thế Côn quay đầu nói chuyện với một nam sinh.
Nam sinh đằng sau mặc chiếc áo đồng phục, cúc ở cổ áo bị cởi ra, để lộ phần xương quai xanh tinh tế, đôi mắt phượng, nước da trắng lạnh, nghe thấy vậy mí mắt khẽ nâng lên, nhàn nhạt hỏi: “Nghe thấy tin ở đâu?”
“Là hôm nay, anh Tứ, nghe nói là một nam sinh, hình như còn là một học sinh giỏi.”
Nam sinh, học sinh giỏi.
Hứa Tứ lặp lại một lần nữa, anh vốn dĩ chẳng có hứng thú, vươn tay gõ vào đầu Dương Thế Côn: “Lại nghe trộm à?”
Dương Thế Côn có chút tủi thân: “Anh, em đâu có nghe trộm, nay lão Phương trong phòng giáo viên nói chuyện với người khác nên em nghe thấy.”
Buổi sáng đó, tin tức trong lớp lan truyền nhanh chóng, lớp mười bảy sắp có nam sinh chuyển tới, hơn nữa lại còn là một học sinh giỏi.
Buổi chiều.
“Các em, lớp ta có một bạn học sinh mới chuyển tới, chúng ta hoan nghênh bạn nhé.” Người đàn ông gầy gò đứng trên bục giảng nói xong, quay đầu nhìn về phía cửa.
Bên dưới không ít học sinh nhô đầu ra tò mò không biết học sinh giỏi này trông như thế nào.
Giang Kiều chầm chậm bước vào, giọng nhẹ nhàng: “Chào các bạn, mình là Giang Kiều.”
Hứa Tứ ngẩng đầu nhìn qua, đây là nam sinh học giỏi trong miệng của Dương Thế Côn?
Thiếu nữ trông rất ngoan, dáng người mảnh khảnh, mặc một chiếc váy màu tím nhạt, đôi mắt quả hạnh cực kì đẹp, cười lên còn có núm đồng tiền mờ nhạt.
“Vãi, mỹ nữ à?” Bên dưới có nam sinh ồn ào.
Hứa Tứ nhìn thấy tai của bạn học sinh mới này có chút đỏ.
Phương Tử Tân nhìn quanh một vòng, chỉ về một hướng rồi nói với Giang Kiều: “Phía sau vẫn còn một chỗ, em ngồi đó có được không?”
“Được ạ, cảm ơn thầy.”
Giang Kiều cười đáp lại Phương Tử Tân, cô đi thẳng xuống chỗ bên cạnh Hứa Tứ, kéo ghê ra rồi ngồi xuống.
Hứa Tứ là học sinh cá biệt, đánh nhau trốn học, vào tiết thì đi ngủ, bình thường đi học cũng chẳng có kỉ luật, vì vậy nên Phương Tử Tân để anh ngồi phía sau, không xếp bạn cùng bạn cho anh ấy.
Hứa Tứ chuẩn bị gục đầu đi ngủ, bỗng cảm thấy người bên cạnh sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Bạn học, bạn tên gì thế?”
“Hứa Tứ.”
Nói xong anh thấy cô khẽ cười, rất nhanh quay người lại về chỗ.
Tiết đầu tiên là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh là một người đàn ông trung niên nghiêm khắc, học sinh trong lớp trước kia đều đã từng nghe qua biệt danh của ông.
Ông bước vào lớp, nhìn quanh lớp một lượt, đem sách tiếng Anh đặt lên bàn: “Mở sách tiếng Anh trang 130, chúng ta đọc bài khóa này nhé.”
Ông đi thẳng đến cuối lớp, thấy Hứa Tứ lại ngủ rồi, bạn nữ ngồi bên lại không có sách liền tức giận không biết trút vào đâu.
Ông đập mạnh lên mặt bàn, rồi lớn tiếng mắng: “Hứa Tứ, ngủ ngủ ngủ, vào học rồi anh có biết không hả? Tôi thấy anh ngủ ngon đấy, có cần tôi khoác thêm áo cho anh không để khỏi cảm lạnh không?”
“Vâng ạ, cảm ơn thầy.”
Học sinh trong lớp muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến đau cả mặt.
Trần Tùng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nữa, lại đem lửa giận chuyển lên người nữ sinh ngồi bên cạnh: “Còn cả em nữa, vào tiết rồi mà sách không có, định học kiểu gì đây? Đây là thái độ học của em sao? Cái lớp này rốt cuộc làm sao vậy? Lớp mười một hết cả rồi, một chút không khí học tập cũng không có, còn có học sinh không mang cả sách...”
Lời còn chưa dứt, một quyển sách tiếng Anh được đẩy tới bàn của Giang Kiều, Hứa Tứ nhàn nhạt nói: “Cô ấy là học sinh mới, em sẽ ra ngoài đứng.” Nói xong, anh liền đi thẳng ra ngoài, chẳng thèm liếc lấy Trần Tùng một cái.
Trần Tùng bị Hứa Tứ chọc tức đến đau cả ngực, nhìn Giang Kiều đang cúi đầu nói: “Thầy trách nhầm em rồi.”
Giang Kiều “dạ” một tiếng, đưa tầm mắt về phía nam sinh đang đứng bên ngoài, anh đứng dựa vào tường, không biết đang nghĩ gì.
Vừa tan tiết, Dương Thế Côn liền chạy ra ngoài, Trần Tùng vẫn còn đang tức giận đứng đằng sau mắng: “Đã lớp mười một rồi, còn không biết đường học tập, vừa tan học là chạy ra ngoài, đỗ được đại học mới lạ.”
Mãi đến khi Trần Tùng rời đi, học sinh trong lớp mới thở phào một hơi.
Hứa Tứ ngẩng đầu nhìn Dương Thế Côn: “Làm sao?”
“Anh Tứ, trước giờ chưa thấy anh ra mặt giúp đỡ cô gái nào, nhìn trúng người ta rồi à?”
Hứa Tứ chửi thề một câu: “Ông nội mày”, sau đó lắc đầu: “Không phải.”
Anh vốn dĩ chẳng muốn ở trong lớp, hơn nữa bị mắng như thế, bạn học ngoan vậy sẽ khóc mất.
Giang Kiều không biết từ khi nào đứng đằng sau hai người bọn họ, cẩn thận nghiêm túc lên tiếng: “Hứa Tứ.”
Hứa Tứ nhìn cô, ngữ khí có chút lười biếng: “Chuyện gì?”
“Hôm nay, cảm ơn cậu.” Giọng nói của cô rất nhỏ, có chút mềm mại.
Hứa Tứ cười nhẹ một tiếng: “Chuyện nhỏ thôi, vào lớp đi.”
Giang Kiều nhìn anh, muốn nói gì đó lại thôi, chầm chậm bước vào lớp.
Cô lại quay đầu nhìn Hứa Tứ đang đứng ngoài cửa, để anh đứng bên ngoài cả một tiết, có thật là sẽ không sao chứ?
Hứa Tứ quay về lớp học, thấy vài bạn nữ đứng xung quanh bàn của mình.
La Tinh thấy Hứa Tứ bước đến, hoảng loạn đứng dậy rời khỏi chỗ của anh, sau đó ngồi xuống trước mặt Giang Kiều, nhỏ giọng nói với cô.
Nghe La Tinh với các bạn nói, Hứa Tứ rất hung dữ, thường ra ngoài đánh nhau trốn học, còn đánh tên lưu manh ở trường bên cạnh nhập viện, nghe nói tên đó chảy rất nhiều máu, anh đối với nữ sinh cũng lạnh như băng, còn có tin đồn anh chỉ thích nam sinh, hôm nay thế mà lại giúp đỡ Giang Kiều mới chuyển tới khiến mọi người rất bất ngờ.
Nhưng La Tinh lại trêu chọc: “Cô gái xinh đẹp giống bạn học Giang Kiều, là tớ tớ cũng cam tâm tình nguyện giúp đỡ.”
Chỉ mấy người nói dăm ba câu, Giang Kiều đã có chút đỏ mặt.
Hứa Tứ thong thả ngồi xuống ghế, vươn tay lấy điện thoại ở trong ngăn bàn, lại chạm phải đống đồ cứng cứng đựng trong túi ni lông.
Anh khẽ nhíu mày lấy món đồ đó ra, là một thanh kẹo, lại còn là vị dâu tây, vừa định hỏi ai tặng thì ngẩng đầu lên thấy bạn cùng bạn mới lúng túng cúi đầu.
Hứa Tứ cúi đầu, thấy trên bàn còn có một mảnh giấy, trên giấy viết đúng ba từ: “Cảm ơn cậu.” Không cần nghĩ cũng biết là ai tặng.
Hứa Tứ ngẩng đầu, thấy bạn cùng bạn mới của mình tai lại đỏ lên rồi.
____
PS:
Ngược văn.
Văn phong thiên về đời sống thường ngày.
Khá chậm nhiệt.
Có lúc sẽ có chữ bị nhầm, cảm ơn các bảo bối đã góp ý chỉnh sửa.
Trong truyện có một cặp nam-nam, không biết các bảo bối có thể chấp nhận được không.
Ai không chấp nhận được thì bấm thoát truyện, đừng vì cái này mà cãi nhau.
Tôi nghĩ thích chính là thích, không phân biệt nam nữ, không liên quan đến giới tính, chỉ là sự đồng cảm, thấu hiểu của hai linh hồn.