Tiết ba buổi chiều, Giang Kiều phát hiện bạn cùng bàn của mình không quay lại, cô chỉ liếc qua vị trí trống bên cạnh rồi tiếp tục nghe giảng.
Hứa Tứ vừa đánh nhau tập thể, tuy trên mặt bị thương nhưng không có vẻ gì yếu đuối, anh dán băng cá nhân lên mặt, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Trên đường về lại nhìn thấy một tên đầu vàng đang tát cậu nam sinh gầy gò thấp bé, miệng chửi: “Mẹ mày, ông đây bảo mày đưa tiền cho ông, không hiểu tiếng người à?”
“Tôi không có tiền”
“Không có tiền không biết đường về nhà lấy à? Ông mày không biết, ngày mai liệu mà mang tiền đến cho ông.”
Hứa Tứ siết chặt lấy tay nam sinh kia đấm thẳng vào mặt cậu ta.
“Đầu vàng” đau đến nhăn mặt, vừa định chửi thì nhận ra người trước mắt là ai, run rẩy mở miệng: “Anh Tứ, anh đến rồi ạ.”
“Đừng gọi tao là anh, tao không quen mày.” Hứa Tứ thấp giọng: “Đừng để tao thấy mày trong trường bắt nạt người khác nữa.”
“Đầu vàng” lùi vào trong góc tường, biết người trước mắt không dễ chọc, gật đầu lia lịa: “Em biết rồi, em đảm bảo, không, em thề, sau này em sẽ không ức hiếp người khác nữa.”
Hứa Tứ cười giễu một tiếng, nhạt giọng: “Tốt nhất là như vậy.”
“Đầu vàng” nhào đến ôm chân anh: “Em thực sự sẽ không thế nữa, anh.”
“Đừng nói với tao, xin lỗi cậu ấy đi.”
“Đầu vàng” chạy đến cạnh cậu nam sinh thấp bé gầy gò kia nài nỉ: “Tôi sai rồi, xin cậu đấy, bảo cậu ta bỏ qua cho tôi đi.”
“Tôi không tha thứ.”
Hứa Tứ đạp cậu ta, đỡ nam sinh kia đứng dậy: “Quay về đi.”
Giang Kiều đang ghi bài, nhìn thấy nam sinh ở cửa sáng chói bước vào, trên mặt còn có băng cá nhân dán xiên vẹo, ngồi xuống bên cạnh mình.
Giáo viên trên bục dường như đã quen với việc này, không thèm liếc lấy Hứa Tứ một cái, tiếp tục giảng bài của mình, học sinh trong lớp ngủ gục một nửa, bao gồm cả bạn cùng bạn vừa mới về, quay ra đã thấy ngủ rồi.
Tan học, mọi người trong lớp đều lần lượt chạy ra ngoài đi ăn tối.
Bạn học nữ mà Giang Kiều vừa làm quen hỏi cô có muốn đi chung xuống nhà ăn không, Giang Kiều xua tay: “Mọi người đi đi.”
Cô đi tới cửa, dì Lưu đúng giờ đưa đồ ăn tới, chế độ ăn uống của cô được quản nghiêm ngặt, đều là những món thanh đạm, đồ ăn ở trường không dầu mỡ thì cũng quá cay quá mặn, cô đều không thể ăn, hơn nữa ăn xong còn phải uống thuốc.
Giang Kiều bưng hộp thức ăn ngồi ở cửa, ăn từng miếng nhỏ một, dì Lưu đưa cho cô một cốc nước, cô cười với dì: “Cháu cảm ơn ạ.” Dì Lưu âu yếm nhìn cô: “Kiều Kiều, đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”
“Ngon lắm ạ.” Giang Kiều nở nụ cười ngọt ngào với dì Lưu.
Ăn xong, dì Lưu đưa thuốc cho cô, rồi đưa cô cốc nước ấm, nhìn cô uống thuốc.
Hứa Tứ vô tình đi ngang qua thấy được cảnh này.
“Anh Tứ, nhìn gì vậy?”
Hứa Tứ thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “ Liên quan gì đến mày.”
Dương Thế Côn cũng thuận theo: “Nghe thấy gì chưa, liên quan gì đến mày.”
“Lão Dương, mày có tin tao đánh mày không?” Hách Minh ném cho cậu ta cái nhìn cảnh cáo.
“Lêu lêu lêu, giỏi thì đánh đi.” Dương Thế Côn vừa dứt lời bỗng nhận ra Hứa Tứ bên cạnh đã đi từ lâu, cậu ta vội vã đuổi theo: “Anh Tứ, anh Tứ, đừng đi nhanh thế chứ, đợi bọn em với.”
Kết thúc tiết tự học, Giang Kiều đang ngồi đọc sách, bỗng nghe thấy tiếng có người gõ vào cửa kính, cô nâng mắt nhìn, ngoài cửa sổ là một nam sinh thấp gầy.
Giang Kiều mở cửa sổ nhìn cậu ta: “Bạn tìm ai thế?”
Nam sinh đưa hộp sữa trong tay cho Giang Kiều: “Phiền bạn đưa cái này cho Hứa Tứ rồi chuyển lời cảm ơn cậu ấy giúp tôi.” Cậu ta đi hỏi một lúc mới biết tên và lớp của Hứa Tứ, nói Hứa Tứ đã cứu cậu, ai nấy nghe xong không nhịn được cười, nói cậu ta không đánh mày là may rồi mà lại còn đi giúp mày? Đúng là nằm mơ.
Cậu ấy muốn nói đó là sự thật, buổi chiều Hứa Tứ thực sự đã cứu cậu.
Giang Kiều gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa cho cậu ấy.”
Hứa Tứ vừa quay về, Giang Kiều liền đặt hộp sữa lên bàn anh: “Lúc nãy tan tiết có người tặng cậu.”
Thấy anh nhìn qua, Giang Kiều biết chắc anh đã hiểu lầm gì rồi liền vội giải thích: “Là một nam sinh, cậu ấy bảo tôi nói cảm ơn với cậu, không phải con gái.”
Hứa Tứ cầm hộp sữa lên liếc một cái: “Ừm, biết rồi.”
Là nam sinh chiều nay anh giúp đỡ.
Giang Kiều giúp người ta chuyển lời xong liền tiếp tục làm việc của mình, cô cầm bút, nghiêm túc nhìn vào câu hỏi trong sách.
Trong lớp giấy bay tứ tung, tiếng nói chuyện bàn tán xôn xao rôm rả, hoàn toàn không có cảm giác của bầu không khí học tập. Hứa Tứ cúi đầu chơi game trên điện thoại.
“Anh Tứ, anh Tứ, chơi game không?” Dương Thế Côn quay đầu nói với Hứa Tứ.
Giang Kiều ngẩng đầu nhìn hai người, nghe thấy Hứa Tứ nói: “Không chơi, cút.”
Dương Thế Côn quay lên, anh Tứ không chơi với bọn họ thì cậu đi tìm Hách Minh vậy.
Hứa Tứ thấy Giang Kiều đang làm bài tập, liền đạp vào ghế của Dương Thế Côn nãy giờ vẫn đang rung đùi.
Dương Thế Côn quay đầu: “Anh Tứ, làm một ván không?”
“Còn rung đùi nữa thì cút.”
“Vâng, anh Tứ.” Dương Thế Côn dứt khoát quay lên.
Cậu ấy dữ thật, Giang Kiều thầm nghĩ, nhưng bàn vì vậy mà cũng không còn rung nữa.
Buổi tối về đến nhà.
“Ngày đầu tiên nhập học thế nào, Kiều Kiều?”
Giang Kiều nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Mọi thứ đều ổn ạ, giáo viên rất tốt, các bạn trong lớp cũng đều rất tốt, bạn mới cũng tốt, bạn cùng bàn… cũng khá tốt ạ.”
Điền Linh gật đầu: “Vậy thì tốt, có gì không hài lòng hay ấm ức thì nói với mẹ, mẹ gọi cho giáo viên xử lí giúp con.”
Giang Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, mọi thứ đều rất tốt.”
Điền Linh xoa đầu cô: “Được rồi, con gái ngoan, vậy mẹ không làm phiền con nữa, thuốc ở trên bàn đó, con uống xong rồi mau đi ngủ nhé.”
Giang Kiều “dạ” một tiếng, bỏ thuốc vào miệng rồi uống một ngụm nước ấm.
Điền Linh đóng cửa giúp cô, dịu dàng nói: “Ngủ ngon nhé, Kiều Kiều.”
“Dạ, mẹ ngủ ngon.”
Buổi tối, Giang Kiều lật đi lật lại cũng không ngủ được, dạ dày lại nhói đau, cô đau tới nỗi trán phủ một lớp mồ hôi lạnh, chăn bị nắm chặt nhàu nhĩ, run rẩy lấy thuốc giảm đau ở trong ngăn kéo ra, mãi đến sau nửa đêm cô mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Bệnh tình của Giang Kiều, Phương Tử Tân từ chỗ Điền Linh đã nắm rõ.
Ông xem qua học bạ của Giang Kiều, thành tích rất xuất sắc, luôn nằm trong top mười của trường trung học số bảy ở thành phố B, lần đầu tiên gặp Giang Kiều, ông phát hiện cô bé này rất ngoan, nhưng mà một tiểu nha đầu ngoan ngoãn như vậy lại có thể chẳng sống nổi qua năm nay.
Ông trời ơi, ông có thể xem xem mình đang làm cái gì không?
Giang Kiều không muốn người khác biết về bệnh tình của mình, nên mỗi lần đi viện khám, Phương Tử Tân lại phải nói với các giáo viên khác cô đi học thêm.