Giang Kiều chỉ vừa mới chuyển tới đây 3 ngày.

Hứa Tứ đã thấy có nam sinh đến gõ cửa sổ, cậu ta cẩn thận liếc nhìn Hứa Tứ rồi nói với Giang Kiều: “Bạn học Giang, cái này tặng cậu uống.”

Giang Kiều không phải cái gì cũng không hiểu, cô cười đáp lại nam sinh:”Mình không uống, cảm ơn cậu.”

Cậu ta còn định nói gì đó, lại nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Hứa Tứ liền lúng túng rời đi, mặc dù Giang Kiều rất xinh, nhưng cậu ta lại càng không muốn chọc giận vị ôn thần này.

Hứa Tứ day day thái dương, nhoài người ra bàn nghỉ ngơi, lại nghe thấy có nữ sinh chạy tới tìm Giang Kiều nói chuyện, bọn họ nói cười rôm rả.

Anh mở mắt liếc ba nữ sinh kia.

La Tinh liếm môi, nghĩ rằng có thể vừa rồi mình nói hơi to: “Hứa Tứ, làm ồn đến cậu rồi à?”

Hứa Tứ nhướn mày, biểu cảm “cậu đoán xem” lộ rõ trên mặt.

La Tinh kéo hai nữ sinh kia chạy ra chỗ khác, còn không quên quay đầu nói với Giang Kiều: “Lát nữa sẽ tới tìm cậu sau.”

Giang Kiều nói “được”, rồi lại cẩn thận liếc nhìn người đang nằm sấp trên bàn, khẽ thở dài một tiếng.

Hứa Tứ: ?

Vào tiết được mấy phút rồi, Hứa Tứ vẫn đang ngủ, Giang Kiều thấy thầy giáo đang giảng bài trên bục, nhẹ nhàng chọc vào người anh: “Dậy đi, vào lớp rồi.”

Dương Thế Côn nghe thấy cô nói lập tức bị doạ sợ đến mức tim đập chậm một nhịp, cậu ta vội quay xuống nhỏ giọng nói với Giang Kiều: “Đừng gọi anh Tứ dậy, anh ấy…”

Câu “bị gắt ngủ rất nặng” chưa kịp thốt ra thì Hứa Tứ đã tỉnh lại, trên mặt anh còn có vết hằn do ngủ, mắt cũng hơi đỏ, vẻ mặt có chút hung dữ, anh đổi tư thế nằm: “Lão Phương tới thì gọi tôi.”

Giang Kiều “ừ” một tiếng rồi lại chuyên tâm nhìn vào sách của mình.

Dương Thế Côn: Là…là xong rồi hả? Đây có phải là anh Tứ mà cậu quen biết không vậy?

Hôm nay Giang Kiều phải vào viện kiểm tra, tiết ba buổi sáng vừa kết thúc cô liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

La Tinh nhìn thấy cô đeo cặp sắp đi: “Bạn học Giang, cậu đi đâu thế?”

“Mẹ tớ đăng kí lớp học thêm cho tớ, tớ đi trước nhé.”

La Tinh cười vẫy tay với cô: “Được rồi, nhớ về sớm nha.”

Cô chầm chậm đi xuống cầu thang, cảm giác quen thuộc lại ập tới, cô bắt đầu thấy tức ngực, hô hấp cũng trở nên khó khăn, bụng đau tới mức không thể đứng thẳng.

Cô chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, dựa vào tường ngồi sụp xuống nuốt mấy viên thuốc.

Cô ở trong nhà vệ sinh nửa tiết, cánh tay nhỏ trắng nõn bị cấu đến bầm tím, cảm thấy bụng đỡ hơn một chút, cô mới chậm rãi bước ra ngoài.

Cứ với tình trạng này, chắc cô cũng sẽ không ở trường học lâu được nữa.

Giang Kiều chọn đường vắng vẻ trong trường học mà đi, không muốn đợi tới lúc phát bệnh lại có người nhìn thấy.

Đi qua một hành lang, cô thấy có mấy người đang đánh nhau.

Một trong số những người đó còn đang mặc đồng phục, cổ áo tuỳ ý được cởi ra một cúc, nhìn có vẻ ngỗ ngược, anh đạp vào người của một nam sinh: “Nói chuyện sạch sẽ chút cho ông.”

Mắng xong, anh nhìn thấy Giang Kiều đang đứng nghệt mặt ra đó, ma xui quỷ khiến anh lại đi tới trước mặt cô, cúi thấp đầu, dùng giọng ngày thường ôn hoà nhất nói với cô: “Bị doạ rồi à?”

Mặc dù nghe vẫn có vẻ hơi dữ.

Giang Kiểu gật đầu: “Ừm”

Hứa Tứ có lẽ cũng không ngờ tới cô lại bình tĩnh thừa nhận như vậy, nhất thời lúng túng không biết làm sao, khô khan nói: “Đừng sợ.”

“Được.”

Bình thường Hứa Tứ toàn bảo Dương Thế Côn “im mồm” hoặc là “cút”, nghe có người chửi cậu ta là “thằng mồ côi mẹ” liền trực tiếp lôi người đến.

Lần đầu tiên Dương Thế Côn nhìn thấy Hứa Tứ là năm cấp hai, cậu ta bị một nhóm côn đồ để ý tới, đám người đó thường xuyên tới đòi cậu đưa tiền, không đưa liền trực tiếp đánh cậu.

Cậu ta thường xuyên quay về với toàn thân đầy vết thương, lại càng không dám nói cho người nhà biết vì đám người đó đã cảnh cáo, nếu nói cho người nhà thì sẽ đánh càng ác hơn. Ba Dương cho cậu ta tiền sinh hoạt trong hai tuần, số tiền đó cậu đều đưa hết cho đám người kia, nhưng họ vẫn bám mãi không tha.

Cậu thực sự hết tiền rồi.

Tên cầm đầu chìa tay nói với Dương Thế Côn: “Hôm nay mang tiền chưa?”

Dương Thế Côn cắn chặt răng, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu mà nói: “Tôi hết tiền rồi.”

Người kia liền nâng cằm cậu ta lên đạp mạnh vào bụng cậu: “Không phải tao nói mày rồi à? Xin gia đình thêm tiền, làm sao? Không hiểu tiếng người à?”

Dương Thế Côn chỉ có thể hết lần này đến lần khác lặp lại một câu: “Tôi không có tiền.”

Dáng vẻ này của cậu ta chọc giận tên cầm đầu bọn côn đồ.

Đám người đè cậu ta xuống mặt đất đánh.

Vào lúc mà cậu tưởng chừng mình xong đời rồi.

Hứa Tứ đã xuất hiện.

Hứa Tứ lúc đó vẫn mang chút vẻ non nớt, toàn thân áo quần đều màu đen, da rất trắng, nhạt giọng lên tiếng: “Lúc nào cũng bắt người của trường chúng tôi đưa tiền, quá đáng rồi đấy.”

Tên côn đồ liếc thấy anh: “Được, nể mặt anh Tứ, thằng nhãi này bọn tao không cần nữa.”

Hứa Tứ “hừ” một tiếng, đánh cho bọn họ không kịp trở tay, răng rơi đầy đất, sau đó vươn tay về phía Dương Thế Côn: “Có đứng dậy được không?”

Là Hứa Tứ đã cứu cậu, còn kéo cậu lên từ vực thẳm, từ đó về sau, cậu ta giống như một cái đuôi sau lưng Hứa Tứ, hết lần này đến lần khác muốn làm bạn với anh.

Hứa Tứ ngại phiền phức, lại bị cậu ta làm phiền không chịu được, cuối cùng cũng đồng ý.

Mặc dù tính cách Hứa Tứ rất lạnh lùng, nhưng cậu ta biết ở sâu trong tâm khảm, anh là người rất lương thiện.

Dương Thế Côn bỗng thấy phía trước có người đàn ông tóc vuốt keo, đi giày da bước tới, liền hô to: “Mẹ kiếp, lão Hà đến rồi, anh Tứ, chạy thôi!”

Hà Quốc Sĩ là chủ nhiệm trong trường, sở dĩ đám học sinh bọn họ đều sợ ông là bởi vì ông thực sự rất lắm lời, có thể nói suốt một ngày một đêm không ngừng.

Hứa Tứ từng may mắn được trải nghiệm qua.

Nhưng chạy cũng không kịp nữa, Hà Quốc Sĩ đã đi tới trước mặt bọn họ, ông híp đôi mắt nhỏ nhìn qua Hứa Tứ: “Lại đánh nhau à? Lần trước thầy đã nói cái gì, là một học sinh cấp ba, các em phải đoàn kết và yêu thương lẫn nhau, biết chưa? Đoàn kết, yêu thương là một giá trị văn hoá tốt đẹp mà chúng ta cần phải kế thừa và phát huy…”

Giang Kiều ho nhẹ một tiếng: “Em chào thầy, bạn học Hứa là muốn đưa em ra cổng ạ, em và cậu ấy là bạn cùng bàn, thân thể em không khoẻ nên thầy giáo mới bảo cậu ấy đưa em ra cổng.”

Giang Kiều chính là một học sinh ngoan, lúc giải thích cũng không chút hoảng loạn, tự nhiên khiến người khác tin tưởng cô.

Quả nhiên, chủ nhiệm Hà nhìn qua hai người bọn họ rồi nói: “Thân thể không khoẻ à? Vậy mau đi đi.” Nói xong, ông lại nhìn Hứa Tứ: “Cuối cùng thì cũng làm được một việc tốt.”

Chủ nhiệm Hà đi rồi, Hứa Tứ trêu chọc nói: “Cũng nghĩa hiệp đấy, bạn học nhỏ.”

Giang Kiều định phản bác anh, bản thân không còn nhỏ nữa, nhưng sau đó phát hiện tranh luận vấn đề này cũng chẳng có ý nghĩa gì, liền kéo quai cặp nói với Hứa Tứ: “Tôi đi trước.”

Thấy Hứa Tứ cứ đi theo sau, cô nhịn không được quay lại hỏi: “Cậu cũng đi ra cổng à?”

“Không phải cậu vừa nói tôi đưa cậu ra cổng à, phải giả vờ cho giống chứ.”

Giang Kiều không phản bác, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Đến cổng lớn, Hứa Tứ thấy Giang Kiều lấy ra đơn xin nghỉ học, khẽ nhíu mày: “Làm sao? Thực sự không khoẻ à?”

“Không phải, đi học thêm.”

Nếu anh nhớ không nhầm, tin tức về học sinh chuyển trường mà Dương Thế Côn truyền đi lúc trước, ngoài sai về giới tính ra thì những cái còn lại dường như chẳng khác mấy, thành tích tốt như vậy mà vẫn đi học thêm, quả nhiên là học sinh ngoan, anh khẽ cười với Giang Kiều: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Không có gì, lần trước ngày đầu đến lớp cậu cũng giúp đỡ tôi.” Dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến Hứa Tứ bật cười, ánh mắt anh chợt lướt qua vết bầm tím trên cổ tay cô, định hỏi nhưng rồi lại thôi: “Đi đây.”

Giang Kiều “Ừm” một tiếng rồi cũng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play