Tiết ba buổi chiều.

Giang Kiều đang ở trong lớp đọc sách, nghe thấy có ai đó nói ngoài cửa có người tìm cô.

Cô bước tới cửa, lại nhìn thấy một nữ sinh mình không quen biết.

Cô ấy mặc bộ đồ hở rốn, tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ, còn uốn xoăn nhẹ, vừa vặn chạm đến xương quai xanh, trên tai có nhiều khuyên xỏ, môi được tô son đỏ rực, nhìn rất bắt mắt.

“Bạn tìm mình có việc gì?”

Nữ sinh nhìn qua Giang Kiều một lượt, thiếu nữ trước mắt rất gầy và trắng, một thân mặc đồng phục xanh trắng nhìn rất ngoan, tóc buộc đuôi ngựa thấp.

Cô ấy ôm cánh tay: “Cậu là bạn cùng bạn của Hứa Tứ à? Sao tôi chưa gặp bao giờ?”

Giang Kiều giải thích: “Mình mới chuyển đến đây được mấy ngày, thầy xếp mình ngồi cạnh cậu ấy.”

Nữ sinh kia “ò” một tiếng, uy hiếp: “Tránh xa cậu ấy chút.”

Giang Kiều ngơ ngác chẳng hiểu gì nhưng vẫn gật đầu: “Mình biết rồi.”

Lúc về chỗ, cô vẫn suy nghĩ về câu nói vừa nãy.

Tránh xa Hứa Tứ một chút?

Cô đây có được tính là bị người ta uy hiếp không?

Dương Thế Côn thấy Giang Kiều vẫn ngồi viết vẽ trên giấy, không nhịn được mà hỏi: “Bạn học Giang, lúc nãy người kia nói gì với cậu thế?”

“Tôi cũng không rõ.”

Dương Thế Côn nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cảm thấy đối mặt với cô gái ngoan như vậy, đúng là không thể buông lời ác ý, chẳng trách ngày đầu tiên Hứa Tứ đã giúp đỡ cô ấy.

Giang Kiều cũng ngoan quá rồi.

Lại còn xinh nữa.

“Cô ta có nói câu gì quá đáng với cậu không?”

Giang Kiều nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: “Cô ấy chỉ bảo tôi cách xa Hứa Tứ một chút.”

“Người vừa nãy tên là Thẩm Mạt, là người điên cuồng theo đuổi anh Tứ, nhưng anh ấy không thích cô ta, còn từ chối rất nhiều lần, anh Tứ cũng chẳng thích cô gái nào.” Dương Thế Côn cũng không biết bản thân giải thích cái gì, thấy Giang Kiều đang nhìn mình liền vô thức muốn giải thích.

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

La Tinh cùng với hai người nữa cũng vây quanh cô, hỏi Giang Kiều nữ sinh vừa nãy có làm khó cô không.

Giang Kiều lắc đầu: “Cô ấy chỉ bảo mình cách Hứa Tứ xa một chút, cũng không nói gì khác nữa.”

La Tinh kinh ngạc: “Cô ta vô duyên vô cớ uy hiếp cậu, cậu không tức giận à?”

“Tớ không.” Giang Kiều cảm thấy chuyện này không có gì đáng phải tức giận cả.

La Tinh thấy dáng vẻ ngoan như vậy của cô, hai mắt sáng rực: “Vãi thật, cậu cũng tốt quá rồi.” Nói xong, cô lại nhỏ giọng: “Thực ra người thích Hứa Tứ rất nhiều, cậu ta vừa đẹp, gia thế tốt, chỉ có điều hơi dữ, lại không tiếp xúc với nữ sinh, vậy nên mới có người đồn cậu ta không thích con gái.”

Thích con trai sao?

Giang Kiều thấy không còn nhiều thời gian nữa, cô chỉ nghĩ vui vui một chút, không muốn phí thời gian vào những chuyện không quan trọng.

Sắp vào tiết thì Hứa Tứ mới quay về.

Dương Thế Côn đẩy một tờ giấy lên bàn anh.

Hứa Tứ nhướn mày: “Làm sao? Có chuyện gì không thể nói thẳng ra được à?”

Dương Thế Côn nháy mắt ra hiệu cho anh mở ra xem thử.

Hứa Tứ mở tờ giấy ra, thấy bên trong viết: Lúc nãy tan tiết, Thẩm Mạt vừa tới tìm Giang Kiều đấy.”

Hứa Tứ khẽ cau mày, nhìn qua Giang Kiều thấy cô đang tập trung đọc sách, vẫn là để tan học hỏi cô vậy.

Thẩm Mạt tới tìm Giang Kiều làm gì?

Hứa Tứ nhịn tới bực bội, đẩy một tờ giấy qua bàn Giang Kiều.

Thấy cô kẹp tờ giấy xuống cuối quyển sách, nhân lúc thầy quay đi mà lén lút mở ra nhìn.

Đúng là học sinh ngoan.

Lén lút xem giấy giống hệt như học sinh tiểu học.

Trên đó viết: Tan học đừng vội đi, có chuyện tìm cậu.”

Tờ giấy lại được đẩy về phía anh.

Hứa Tứ mở ra, thấy bên trong viết: Được

Giang Kiều cũng không biết sao cậu ta lại tìm mình, chắc là chuyện chiều nay, cô rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu, chăm chú lắng nghe nghe thầy giảng bài.

Chớp mắt một cái đã đến giờ tan học.

Người trong lớp cũng đi gần hết rồi, lúc này Giang Kiều mới quay lại hỏi Hứa Tứ: “Cậu có chuyện gì à?”

“Hôm nay Thẩm Mạt đến tìm cậu à?”

Giang Kiều phản ứng lại một chút, nhớ ra người mà anh nói chắc là cô gái hôm nay, cô “ừm” một tiếng.

“Cô ta nói gì?”

“Cô ấy nói tôi cách xa cậu chút.”

“Hết rồi?”

“Ừ, hết rồi.”

Hứa Tứ trầm mặc nửa ngày, nhìn nữ sinh ngoan ngoãn trước mặt, anh kìm nén nói một câu: “Cậu không cần để ý cô ta.”

Giang Kiều nhìn anh: “Tôi biết rồi.”

Hứa Tứ bỗng nhớ tới mấy vết bầm tím trên cổ tay cô hai ngày trước, anh vô thức nhìn xuống tay cô.

Hôm nay cô mặc áo khoác nên đã che đi những vết bầm đó.

Hứa Tứ không nhịn được hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Ba mẹ cậu ngược đãi cậu à?”

Giang Kiều: ?

Cô có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu.

Thấy biểu cảm mơ hồ của cô, Hứa Tứ giải thích: “Mấy ngày trước trên cánh tay cậu có vết bầm, tôi thấy rồi nhưng vốn dĩ không định hỏi.”

Giang Kiều xắn tay áo lên cho cậu xem: “Cậu nói cái này à?”

Cánh tay Giang Kiểu vốn đã rất trắng, mấy vết bầm tím trên đó lại càng trở nên đáng sợ hơn, nhìn giống như bị người khác đánh.

“Đây là tôi tự làm đấy.”

“Cậu còn có xu hướng tự ngược à?”

Giang Kiều lắc đầu: “Không phải, là do thân thể không thoải mái nên mới cấu vậy.”

Thấy cô nghiêm túc trả lời, Hứa Tứ cảm thấy cô cũng quá ngoan rồi.

“Tôi trả lời xong rồi, có thể về được chưa?”

“Được rồi.”

Nhìn theo bóng lưng Giang Kiều rời đi, Hứa Tứ khẽ cong môi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play