Thẩm Dục đi rồi.

Ra ngoài rèn luyện.

Không còn ai nấu cơm cho tôi, mà tôi lại đói đến mức bụng sôi ùng ục.

Ngày đầu tiên Thẩm Dục không có ở đây, tôi đã bắt đầu thấy nhớ mùi vị món ăn do y nấu.

Suốt năm năm qua, trên danh nghĩa tôi là sư tôn của y, nhưng thực tế vẫn luôn là y chăm sóc tôi.

Đột nhiên y rời đi, tôi thật sự không quen.

Tôi quyết định rồi!

Tôi sẽ âm thầm đi theo bọn họ.

Một đám nhóc con như vậy, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao? Tôi, là tiểu sư thúc, nhất định phải có trách nhiệm bảo vệ bọn chúng!

Phải, chính là như thế!

Tôi tự thuyết phục bản thân như vậy, rồi yên tâm bám theo sau.

Quả nhiên, bất ngờ luôn đến sớm hơn dự đoán.

Sáng nay vừa tỉnh dậy, tôi đã phát hiện rất nhiều ma tu đang tiến về phía này.

Ban đầu tôi định lên tiếng nhắc nhở bọn họ, nhưng nghĩ lại đây là một lần rèn luyện, tôi liền từ bỏ ý định.

Không trải qua mưa gió, làm sao thấy được cầu vồng?

Chờ đến khi bọn họ thật sự đánh không lại, tôi mới xuất hiện một cách thật hoa lệ, chẳng phải sẽ vô cùng ngầu sao?

Không phải tôi muốn thể hiện đâu, tôi chỉ là muốn bọn họ trưởng thành hơn thôi.

Ma tu rất nhanh đã tiếp cận.

Nam nhân dẫn đầu phát hiện điều bất thường, lập tức đánh thức những người còn lại.

“Lục sư huynh, có chuyện gì vậy?”

Một thiếu niên tóc rối như ổ gà, mắt vẫn còn lờ đờ buồn ngủ, dụi mắt bước ra ngoài.

“Có người đang chạy về phía chúng ta, không rõ là địch hay bạn.” Lục Phong nghiêm túc nói.

Những người khác lập tức trở nên cảnh giác, dù sao nơi rừng núi hoang vu thế này quả thật khiến người ta cảnh giác cao độ.

“Chúng ta cứ ẩn nấp trước, quan sát xem là địch hay bạn.” Thẩm Dục đề nghị.

“Được.”

Mọi người đều đồng ý.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm người mặc áo đen xuất hiện.

“Người đâu? Không phải nói hôm nay phái Thiên Linh có người đến sao?”

“Không phải tin vịt đấy chứ? Ta còn cố ý ăn no chuẩn bị đây này.”

Giọng của tên cầm đầu và đám thuộc hạ vang lên rõ ràng trong tai mọi người.

“Là ma tu?”

“Ừ, chúng ta đừng để bọn chúng phát hiện.”

“Bọn chúng đang tiến về phía này à?”

“Có vẻ vậy.”

Mọi người nhìn nhau, truyền âm trao đổi.

Cho đến khi họ nghe thấy tiếng khóc trẻ con.

“Rừng núi hoang vu như thế này, sao lại có trẻ con?”

Tôi dĩ nhiên cũng nghe thấy, còn dùng thần thức quét một lượt.

Trong đám hắc y nhân, một tên ma tu vác theo bao tải lớn. Bọn trẻ đang bị nhốt trong đó.

Hắn vừa lôi ra một đứa nhỏ liền định ăn tươi nuốt sống.

Một thanh kiếm lao đến, xuyên thẳng qua tim hắn. Hắn gục xuống tại chỗ.

Là thanh Kiếm Hàn Quang tôi từng đưa cho Thẩm Dục?

Kiếm Hàn Quang dường như cũng nhận ra tôi, phát ra những tiếng ong ong rung động không dứt.

“Lũ súc sinh các ngươi dám ăn thịt người?” Lâm Dật Vân giận dữ quát, lập tức xông ra.

Những người khác cũng nhanh chóng theo sau.

“Khặc khặc... Chẳng phải là vài tên tiểu tu sĩ sao... Nghe nói thịt tu sĩ còn ngon hơn cả thịt trẻ con...”

Tên cầm đầu liếm môi, nở nụ cười ghê rợn.

“Nói nhảm ít thôi, xem kiếm đây!”

Thẩm Dục và Lục Phong lao vào trận chiến.

Những ma tu có tu vi thấp chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ chém gục trong chớp mắt.

Đúng lúc này, trong đầu tôi vang lên một giọng nói lạ.

[Đinh! Chào mừng ký chủ. Tôi là Hệ thống Cứu Vớt Vai Ác 666.]

Tôi... có hệ thống?

Chẳng lẽ tôi cũng sắp giống mấy đại lão khác, một bước lên trời?

Nhưng mà... Hệ thống Cứu Vớt Vai Ác là cái gì?

“Này, hệ thống, mi dùng để làm gì?” Tôi tò mò hỏi.

[Ký chủ, xin hãy gọi tôi là 666 hoặc anh Thống! Yêu cậu moah moah.]

Giọng máy móc vô cảm nói ra mấy lời sến súa này khiến tôi không nhịn được bật cười.

[Tôi đến để ngăn cản vai ác hủy diệt thế giới, và cậu chính là ký chủ được chọn!]

[Muốn cứu vớt chúng sinh? Muốn trở thành Đấng Cứu Thế? Hãy giúp 666 hoàn thành nhiệm vụ, trở thành công thần vĩ đại nhất tam giới đi!]

Nếu không vì chất giọng buồn cười ấy, tôi suýt đã bị thuyết phục.

“Thật ra tôi thấy mi hợp đi bán hàng đa cấp hơn đấy, 666.” Tôi nhịn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play