Tôi tên Mục Thanh.
Tôi xuyên không.
Không giống những người xuyên không khác.
Tôi bị Hắc Bạch Vô Thường lôi đi trong lúc đang ngủ, đến địa phủ rồi mới phát hiện hai tên đó bắt nhầm người!
Tuổi xuân của tôi còn tươi đẹp lắm mà!
Vất vả lắm mới thi đậu đại học, vậy mà cuộc đời lại kết thúc như thế.
Để bù đắp cho tôi, Diêm Vương cho ta tôi một thế giới để trọng sinh, còn trang bị cho tôi một cái thương thành, đảm bảo tôi ăn mặc không lo, sống cuộc đời sung sướng.
Là một thanh niên mắc hội chứng tuổi teen, tôi đương nhiên có ước mơ trở thành đại năng tuyệt thế, thế là tôi đến thế giới tu tiên này.
Sau khi xuyên không, tôi vừa định bắt đầu sự nghiệp trở thành thiên tài tuyệt thế thì đột nhiên phát hiện một chuyện khiến người ta đau khổ.
Cái tên Diêm Vương không đáng tin kia lại biến tôi thành một đứa trẻ!
May mắn mạng tôi lớn, được sư tôn – cũng chính là chưởng môn tiền nhiệm của Thiên Linh Phái – nhặt về.
Nhờ có căn cốt tốt, tôi được thu nhận làm đệ tử, trở thành quan môn đệ tử của người.
Sư tôn cưng chiều, các sư huynh nuôi lớn, tôi cứ thế mà trưởng thành với một tính cách chẳng sợ trời chẳng sợ đất.
Không ai dám chọc tôi, mà cũng chẳng có ai tôi không dám chọc.
---
[A... A a!]
[Không cần... Không... Muốn.]
[A!]
Một tiếng la vang lên, tôi rốt cuộc cũng bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhớ lại cảnh tượng trong mơ liền không khỏi rùng mình một cái.
Tôi... tôi vậy mà lại mơ thấy mình bị một người đàn ông đè xuống!
Chẳng lẽ mùa xuân của tôi đến rồi sao?
Cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này, tôi mới sống tổng cộng 36 năm.
Dù chưa từng nói ra, nhưng xu hướng giới tính của tôi chắc chắn là thích phụ nữ.
Làm sao ta có thể thích đàn ông, hơn nữa còn bị đè xuống như thế kia được!
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nhất định chỉ là ác mộng!
Chẳng lẽ tôi thực sự nên tìm một đạo lữ?
Tuy trong giới tu tiên, nam nhân kết thành đạo lữ với nhau là chuyện phổ biến, nhưng tôi — một trai thẳng chính hiệu từ thế kỷ 21 xuyên đến — thật sự khó mà chấp nhận được.
Nhất định là do tôi tiếp xúc với nữ nhân quá ít. Suốt ngày ngoài sư tôn ra thì cũng chỉ toàn sư huynh, tất cả đều là nam.
Chờ đến lần tuyển chọn đệ tử tiếp theo của tông môn, ta nhất định phải nhận thêm nữ đệ tử!
Tưởng rằng giấc mơ đó chỉ là một sự kiện hiếm hoi, nhưng mấy ngày sau, tôi lại không thể ngừng nghĩ về nó…
Trong mộng.
[Ca ca, ngươi nhìn xem ta có đẹp không?]
Một nam nhân dùng ngón tay thon dài, trắng nõn khẽ nâng cằm tôi lên, khiến khuôn mặt y kề sát đến mức cực gần.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, tôi thậm chí có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của y phả lên mặt mình, ướt át, dính nhớp.
[Ngươi cũng thích ta, đúng không?]
Người kia như mê muội, không ngừng thì thầm bên tai tôi, từng câu, từng câu lặp đi lặp lại.
[Ngươi là của ta. Ngươi chỉ có thể thuộc về ta, chỉ có thể thích ta.]
Tôi muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này, nhưng cơ thể lại không thể cử động, mềm nhũn dựa vào lồng ngực y, mặc cho y tùy ý chiếm đoạt.
[A a a! Không cần!]
Tôi hoảng hốt mở bừng mắt.
Lại là giấc mơ này!
Một lần, hai lần có thể là trùng hợp, nhưng suốt cả tháng trời đều mơ thấy thì chắc chắn có vấn đề!
Có lẽ đây là lời cảnh báo từ ông trời. Tôi lập tức vẽ lại khuôn mặt nam nhân trong trí nhớ.
Sau đó tìm đến mấy tiểu đệ trong tông môn, đều là đệ tử dưới trướng sư huynh của tôi.
“Tiểu sư thúc, người gọi chúng ta tới là lại nghĩ ra trò gì vui đúng không?” Dạ Vô Trần vội vàng hỏi.
Mỗi lần tôi có ý đồ xấu xa gì đó, hắn luôn là người tích cực hưởng ứng nhất.
“Không phải, ta cần các ngươi giúp ta tìm một người.”
Tôi giơ tay, đưa bức họa cho bọn họ.
Thấy tôi nghiêm túc như vậy, tất cả đều thu lại vẻ bông đùa, chăm chú nhìn bức tranh.
Phong Dật cầm bức họa xem một lúc lâu rồi hỏi: “Tiểu sư thúc, người tìm hắn làm gì vậy? Có thù oán gì với hắn sao?”
Nghĩ đến những chuyện người kia đã làm với tôi trong mơ, khuôn mặt tôi bất giác đỏ lên một cách khả nghi.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ trấn định, nghiêm túc đáp: “Đúng! Thù không đội trời chung!”