Có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là người trong bức họa đã tìm thấy.
Tin xấu là... y dường như chỉ là một đứa trẻ mười tuổi…
“Tiểu sư thúc, bức họa của người có vẻ không chính xác lắm. Người trong tranh trông như hai mươi mấy tuổi, nhưng đứa trẻ này mới mười tuổi thôi.”
Tôi nhìn đứa nhỏ mà Dạ Vô Trần và Phong Dật mang đến, lập tức rơi vào trầm mặc…
Có lẽ, trầm mặc chính là cây cầu của đêm nay.
Tôi đưa tay kéo đứa trẻ lại gần, cúi xuống nhẹ giọng hỏi: “Ngươi còn có ca ca hoặc thúc thúc nào không?”
Đứa trẻ lặng lẽ liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn sang Dạ Vô Trần và Phong Dật — hai người trông không mấy đáng tin — rồi co rúm lại một chút.
Rõ ràng là có chút sợ bọn họ.
Nhưng cuối cùng, y vẫn lên tiếng: “Không có, nhà ta chỉ có mình ta thôi.”
À... thì ra là một cô nhi, giống như tôi.
Ô ô ô, tại sao đột nhiên lại có chút áy náy thế này…
Y mới mười tuổi, có lỗi gì đâu chứ?
Tôi dịu dàng xoa đầu y, rồi quay sang nhìn Dạ Vô Trần và Phong Dật: “Các ngươi đưa hắn về đi, đừng dọa đứa trẻ.”
Hai người kia lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy quỷ: “Tiểu sư thúc, người không phải nói là thù không đội trời chung sao?”
Tôi ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ cao thâm nói: “Họa không kịp đứa bé.”
Hai người cái hiểu cái không gật gật đầu.
Đây vẫn là tiểu trưởng lão ngang tàng của bọn họ sao?
Lại bắt đầu nghi ngờ có phải tiểu trưởng lão bị người đoạt xá mất rồi không…
Vừa mới chuẩn bị đưa đứa trẻ đi, đứa trẻ lại đột nhiên lùi về sau một chút.
Chỉ nghe bịch một tiếng, đứa trẻ quỳ sụp xuống đất.
Tôi bị âm thanh làm giật mình, vội quay đầu lại thì thấy y mở to đôi mắt long lanh, không chớp lấy một lần mà nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cầu trưởng lão thu ta làm đồ đệ.”
Tôi vốn định từ chối, nhưng nhìn y đáng thương như một con chó nhỏ bị bỏ rơi, lại không thể nào mở miệng cự tuyệt.
Đời trước, tôi cũng là một cô nhi, may mắn được viện trưởng cô nhi viện thiện tâm nuôi nấng mà trưởng thành.
Đời này lại được sư tôn nhặt về, mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.
Thôi, coi như làm một chuyện tốt đi.
Cuối cùng, tôi vẫn mềm lòng: “Vậy ngươi theo ta đi.”
Đứa trẻ vui sướng ngẩng đầu nhìn tôi, lập tức bật dậy, tung tăng đi theo sau.
Dạ Vô Trần và Phong Dật đứng giữa cơn gió hỗn loạn: Hả?
Tôi ngồi trên ghế, nhìn thiếu niên đang đứng yên tĩnh trước mặt, bất đắc dĩ đưa tay day trán.
Vừa rồi nhất thời xúc động mà mang người về, nhưng tôi chưa từng có kinh nghiệm thu đồ đệ.
“Ngươi tên gì?”
“Đệ tử Thẩm Dục, năm nay mười ba tuổi, trước đây là đệ tử tạp dịch ở ngoại viện.”
Mười ba sao?
Nhìn cứ như mới mười tuổi vậy.
“Đệ tử tạp dịch?” Tôi có chút hứng thú: “Vậy vì sao ngươi muốn bái ta làm sư tôn?”
“Bởi vì tiểu trưởng lão rất lợi hại, ta cũng muốn trở thành một người lợi hại giống như người. Như vậy sẽ không bị kẻ khác bắt nạt.”
Lời nói của Thẩm Dục tràn đầy sự sùng bái đối với tôi.
Dù tôi có hơi tự luyến, nhưng bản thân vẫn biết rõ danh tiếng bên ngoài của mình cũng không được tốt lắm…
“Ngươi không sợ ta không phải người tốt sao?” Tôi bật cười, cảm thấy đứa trẻ này một chút cảnh giác cũng không có.
“Ta biết người là người tốt.”
“Ta là người tốt sao?”
Đáng tiếc, e rằng y phải thất vọng rồi. Tôi trước nay chưa từng xem mình là người tốt, người chết dưới tay tôi cũng không ít.
“Ừm.” Thẩm Dục nghiêm túc gật đầu, giọng đầy chắc chắn: “Nếu không có người, ta có lẽ đã không sống được đến bây giờ.”
Y mỉm cười ngọt ngào với tôi.
“Có lẽ người đã quên rồi. Nửa năm trước, tại trấn Thanh Phong, ta suýt nữa bị một tên ác bá đánh đến chết. Chính người đã ra tay cứu ta, còn mang ta về tông môn.”
Y vừa nói xong, tôi bất giác hơi ngẩn ra.