Có đồ đệ rồi, tôi có cảm giác gì đặc biệt không ư?
Đồ đệ quá ngoan, quá nỗ lực thì phải làm sao đây?
Nhà người ta đều là sư tôn lo lắng cho đồ đệ.
Còn tôi, cơ bản chẳng có đất dụng võ.
---
Sáng sớm.
Vừa tỉnh dậy, đã có thể ăn ngay bữa sáng do Thẩm Dục chuẩn bị.
Hơn nữa, suốt một tuần không món nào trùng nhau!
---
Giữa trưa.
Thẩm Dục sau khi tan học ở chủ phong, lại trở về Thanh Vân Phong nấu cơm trưa cho tôi.
Nào là thịt kho tàu, giò hầm tương, cá lư hấp, sườn xào chua ngọt, cá hầm cải chua…
(Chỉ nghĩ thôi đã thấy đói.)
---
Buổi chiều.
Tôi ngồi trong phòng đả tọa tu luyện, y thì lặng lẽ đọc sách, luyện công bên cạnh.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ cùng y giao đấu một chút, chỉ dạy kiếm pháp.
---
Buổi tối.
Y lại tự mình xuống bếp.
Ăn uống no nê xong, cả hai ai về phòng nấy, ngủ ngon lành.
---
Bạn hỏi vì sao tôi đường đường kỳ Nguyên Anh vẫn ăn một ngày ba bữa, còn thích ngủ?
1. Đồ đệ nấu ăn quá ngon.
2. Gen người Hoa Hạ khắc sâu trong xương tủy, ăn là số một.
3. Tôi là người Tấn Châu, không chỉ ngủ tối, giữa trưa cũng phải ngủ.
Haiz... Lại được đồ đệ chăm sóc cả ngày rồi.
Nhìn dáng người mình ngày càng tròn trịa, tôi bất lực thở dài.
Đúng là một kiểu phiền não... ngọt ngào.
---
Chớp mắt, năm năm trôi qua.
Là một sư tôn kiểu "nuôi thả", cuộc sống của tôi có thể nói là vô cùng thoải mái.
Lúc này, tôi đang ngồi trong phòng đả tọa, liếc mắt qua cửa sổ, nhìn cây hòe già ngoài sân mà không khỏi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh.
Ngày trước, cành lá nó thưa thớt, mấy con chim sẻ nhảy nhót trên những nhánh cây trơ trụi.
Giờ đây, cành lá sum suê, thân cây to lớn, quấn đầy dây leo xanh biếc. Mỗi khi xuân đến, hoa nở rực rỡ như gấm vóc; thu về, lá vàng rụng phủ kín cả sân.
---
“Sư tôn, sao người lại uống rượu nữa vậy?”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên từ ngoài viện vọng vào.
Tôi đang đả tọa thì khựng lại một chút, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, ưỡn cổ lên, cố tỏ ra tự tin: “Ngươi đúng là muốn đảo loạn thiên cương rồi, đâu có đồ đệ nào suốt ngày quản sư tôn như vậy!”
---
Năm năm trôi qua, Thẩm Dục cứ như thoát thai hoán cốt.
Đứa bé gầy gò như que củi trong ký ức giờ đã trở thành một thiếu niên cao lớn, tuấn tú.
Y trước đây chỉ cao đến ngực tôi, vậy mà giờ đã ngang bằng, thậm chí có xu hướng vượt qua tôi.
Thật bực mình, ngày nào cũng ăn cùng một loại thức ăn, tại sao y lại lớn nhanh như vậy chứ?
Bờ vai y rộng hơn rất nhiều, dáng người vốn gầy gò nay cũng trở nên rắn rỏi, mạnh mẽ.
Thẩm Dục đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân toát lên một khí chất đặc biệt.
Dáng người cao gầy, tư thế thẳng tắp, như một cây bạch dương kiên cường.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc lên, để lộ vẻ phóng khoáng khó kiềm chế.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, góc cạnh cương nghị, như được điêu khắc tinh xảo.
Dưới hàng mày kiếm, đôi mắt sâu thẳm dường như chất chứa vô số câu chuyện, ánh mắt sắc bén nhưng lại mang theo vài phần ôn nhu.
“Sư tôn, lại ghét bỏ ta quản quá nhiều rồi sao?” Thẩm Dục lộ vẻ mặt uất ức nhìn tôi.
“A Dục, ngươi biết là không phải mà.”
Tôi không chịu nổi dáng vẻ yếu đuối đáng thương này của y.
Nhanh chóng bước xuống giường, đi đến bên cạnh Thẩm Dục.
Nhìn thiếu niên sắp cao hơn cả mình, trong lòng có chút không phục.
Đều là đàn ông, tại sao y lại có thể cao như vậy chứ!
“Sư tôn, người ăn chút điểm tâm lót dạ trước đi, ta đi nấu cơm.”
Thẩm Dục dường như không chỉ có thiên phú trong tu luyện, ngay cả chuyện nấu ăn cũng khiến người khác phải trầm trồ.
“Được rồi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi trong đình hóng gió giữa sân viện, chờ đợi đồ đệ mang cơm tới.
Suốt năm năm qua, Thẩm Dục chăm chỉ tu luyện, đã thành công lên Trúc Cơ, chỉ còn một bước nữa là đến Kim Đan.
Còn tôi cũng đã từ kỳ Nguyên Anh tiến lên kỳ Hóa Thần.
Không bao lâu sau, Thẩm Dục mang cơm đến, đặt trước mặt tôi.
“Sư tôn, mấy ngày nữa có lẽ ta sẽ ra ngoài một chuyến.” Y ngập ngừng mở miệng.
Tôi vừa nuốt xuống một miếng gà xào ớt, có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn y.
“Ra ngoài rèn luyện sao?”
“Ừm, theo quy định của tông môn, trong vòng sáu năm chúng đệ tử phải hoàn thành một nhiệm vụ.”
“À, vậy thì đi đi.”
Nghĩ lại, quy định này hình như là do sư tôn của tôi đặt ra khi trước.
Đã là quy củ, vậy thì phải tuân thủ cho tốt. Tôi cũng không phản đối.
Chỉ là đến tối, tôi đưa cho Thẩm Dục một chiếc nhẫn trữ vật.
“Bên trong có vài món vũ khí phòng thân, ra ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng lo lắng cho sư tôn.”
“Còn nữa, đừng nói chuyện nhiều với mấy nữ nhân tâm cơ, không giữ khoảng cách tốt sẽ bị lừa đấy. Cả mấy gã nam nhân có ý đồ xấu cũng không được!”
Tôi lải nhải một hồi, chẳng khác nào một bà mẹ già.
Nhưng Thẩm Dục chẳng hề thấy phiền, chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý đồng tình.
Mãi đến khi miệng tôi khô khốc mới dừng lại.
Ngay lúc đó, Thẩm Dục liền đưa đến một chén nước.
Quả nhiên là đồ đệ tri kỷ nhất của tôi.