Sau trận mưa, dưới mái hiên vương vấn một mảnh trong trẻo sâu thẳm.
Tiêu Văn Nhân đứng trước cửa sổ hồi lâu, toàn thân thấm đẫm hơi ẩm, nàng ôm chặt hai tay, chẳng biết đang nhìn gì. Mãi đến khi nha hoàn bước vào, báo rằng phụ thân tìm nàng, nàng mới giật mình tỉnh lại.
“Phụ thân.”
Tiêu Văn Nhân hành lễ, liền thấy tỷ tỷ Tiêu Như Tuệ cũng ở trong phòng, thân vận bích sắc y phục tay áo rộng, tóc đen búi cao, cài một đôi phỉ thúy kim bộ diêu, cổ đeo chuỗi ngọc, quả nhiên toát lên vẻ ung dung phú quý. Thấy nàng nhìn mình, Tiêu Như Tuệ khẽ gật đầu, không có thêm động tác nào khác.
Tiêu gia vốn là vọng tộc, nhưng nhiều thế hệ con cháu tầm thường, đến đời Tiêu Kỳ đã suy tàn bất kham. Sáu mươi tuổi, ông chỉ làm được Thái Học tiến sĩ, vội vã hơn nửa đời người mà chẳng nắm được thực quyền. Ngay cả thân phận hiện tại cũng là do Bệ hạ nghĩ đến Tiêu gia trăm năm cơ nghiệp mà ban cho.
Tiêu Văn Nhân nhìn khuôn mặt trầm túc xen lẫn kỳ vọng của Tiêu Kỳ, có chút không quen. Chẳng bao lâu, nàng hiểu được ý đồ họ gọi mình đến.
“Điện hạ bên cạnh trước sau không người, mấy ngày trước ta nhờ người hỏi thăm, Bệ hạ có ý vì Thái tử điện hạ tác hợp hôn sự, nhắm đến nữ nhi Hộ Bộ thị lang. Văn Nhân, ta biết con là hài tử tốt, có thể nhẫn nại, cũng chịu được khổ cực. Nhưng con đã bồi hắn mười năm, đợi lâu như vậy, ngay cả thân phận thị thiếp cũng chưa có.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT