Thẩm Lan từng mộng tưởng Thẩm Thu khoác hồng y, điểm xuyết bộ châu thoa ấy, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy châu thoa, trong lòng hắn đã nghĩ đó là nàng.
Chỉ là hắn không ngờ, khi Thẩm Thu thực sự đứng trước mặt mình, lại mỹ lệ rực rỡ đến thế, khiến hắn ngẩn ngơ, quên cả hít thở, quên cả mình đang ở đâu. Chỉ thấy Thẩm Thu từ sau tấm rèm được nha hoàn vén lên, bước ra, vẫn đoan trang thong dong như thường ngày. Trên bộ diêu, hồng bảo thạch lấp lánh tựa những vì sao, còn nàng là ánh trăng, là cõi bồng lai chỉ muốn chạm mà chẳng thể với tới.
“Tam lang.”
Thẩm Lan “A” một tiếng, ngây dại nhìn Thẩm Thu. Nàng đang mỉm cười với hắn. Kỳ thực, nàng vốn rất thích cười, bất kể là khi cùng viết chữ, hay câu cá bên hồ, hoặc phóng ngựa tung hoành trên sân mã cầu, nàng luôn là tâm điểm rực rỡ nhất. Thẩm Lan từ nhỏ đã hiểu điều đó.
Khi Thiệu Tuấn, Kế Chí Học cùng đám người vây quanh nàng, khi bao quan gia đến phủ, trước mặt mẫu thân ám chỉ ý kết thân, nàng luôn dễ dàng khiến người ta yêu mến.
Vì thế, hắn cũng yêu mến nàng.
Tình cảm ấy giấu kín trong lòng, hắn chẳng dám thổ lộ cùng ai. Hắn là đệ đệ của nàng, nhưng lại không thực sự là đệ đệ. Thẩm Lan từng nghĩ, nếu một ngày phụ mẫu ruột tìm đến, hắn có thể trở về gia đình vốn có. Khi tái xuất hiện trước mặt Thẩm Thu, hắn sẽ không còn là đệ đệ, mà có thể lấy thân phận một thiếu niên đối diện nàng, thậm chí như Thiệu Tuấn, yêu thích nàng một cách đường hoàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT