Đông Cung ánh nến thâu đêm chưa tắt, Hoắc Hành tỉnh lại đã là nửa đêm giờ Tý.
Hắn mở mắt, phảng phất đã qua mấy kiếp, nhìn trướng đỉnh, hơi thở dồn dập dần bình ổn. Quay đầu, hắn đối diện đôi mắt hồng hoe của Tiêu Văn Nhân.
“Điện hạ…” Nàng chỉ thốt ra hai từ, liền khóc không thành tiếng, gương mặt kiều diễm tràn đầy lệ, nhu nhược đáng thương.
Nhưng kiếp trước, vào thời khắc cuối, nàng vì không được phong hậu mà thẹn quá hóa giận, cấu kết ngoại thần, liên lạc với phụ huynh bị biếm trích nơi biên cương, ép họ mang binh vào kinh, buộc Hoắc Hành đáp ứng yêu cầu. Nàng xé toạc lớp mặt nạ nhu nhược, lộ ra vẻ hung tợn chân thật nhất.
Đó mới là bộ mặt vốn có của Tiêu Văn Nhân.
Hoắc Hành nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt không chút ấm áp, lạnh lùng như nhìn kẻ thù.
Tiêu Văn Nhân bị ánh mắt ấy khiến da đầu tê dại, quên cả khóc, bàn tay nắm lấy tay hắn khựng lại, khẽ gọi: “Điện hạ, ngài nên uống chút nước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play