Sáng sớm kinh thành, vì sự việc nhà Đậu thị mà rơi vào cuộc bàn tán sôi nổi.
Cách đây không lâu, Đậu gia vừa gỡ cờ trắng vải trắng để mãn tang cho lão mẫu, nay lại lần nữa treo lên. Đèn lồng ngoài cửa lớn và cột hành lang đều được bọc vải trắng, nô bộc vội vã thu dọn chuẩn bị. Nhìn từ bên ngoài, Đậu gia hỗn loạn, chẳng còn chút trật tự nào.
Trong sân càng thêm quạnh quẽ. Sau cơn mưa, gạch đá toát lên hơi lạnh âm u. Hai nha hoàn đứng trước căn phòng vừa chuyển đến một cỗ quan tài, thì thầm to nhỏ. Đêm qua, nửa đêm trong phủ vang lên tiếng khóc thê lương, khiến họ hoảng sợ thắp đèn xem xét. Vừa nhìn, họ kinh hãi: lão gia nằm thẳng giữa sân, máu từ ót chảy lênh láng đầy đất.
“Ôi, phu nhân mệnh khổ thật. Ở Giang Hoài phụng dưỡng lão mẫu xong, vào kinh chưa bao lâu thì lão gia đã qua đời. Sau này, một mình bà ấy nuôi bốn hài tử, biết sống thế nào đây?”
“Nói ra, phải trách vị Thế tử gia Tĩnh An Hầu phủ. Nếu không phải hắn buộc tội lão gia, lão gia sao lại say rượu? Không say, sao có thể ngã gãy cổ mà chết? Cũng kỳ lạ, sao ngã đúng chỗ hiểm, chỉ một cái là mất mạng? Chúng ta ngã bao lần cũng chẳng sao. Có lẽ năm nay mệnh số lão gia không tốt…”
“Thôi, đừng nói bậy, nghe rợn người!” Nha hoàn nhíu mày, hoảng sợ nhìn nền gạch cách đó không xa, bất giác nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Nàng nôn khan, nuốt nước bọt, nói: “Mai mốt phải đến miếu cầu bùa bình an. Ta sợ gặp ác mộng mất. Ngươi không thấy bộ dạng lão gia lúc chết đâu, hai mắt trừng to, chết không nhắm mắt!”
Trời âm u, gió lạnh sau mưa luồn vào kẽ xương. Cành cây bị thổi, nước mưa tí tách rơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT